TUỔI TRẺ HOÀNG VĂN THỤ - Trang 149

– Ba hôm nay rồi.
– Anh có chỗ ở chưa?

Phong cười:
– Chưa cách nào đi khỏi đây.
Bùi ngơ ngác không hiểu. Phong vẫn cười, hỏi lại:

– Anh biết tại sao không?
– Chịu.
– Kẻ cắp ngoài Hồng Kông đã nẫng mất ví, tôi mất sạch cả tiền rồi.

Trông mẽ người buôn bán lớn cho nên kẻ cắp vây như kiến. Còn có thể
chúng ăn cắp vì chính trị nữa. Thế nào thì cũng là mất nhẵn tiền, may lại đi
lấy vé tàu rồi nên mới vào được đến đây. Ăn mặc sang thế này có thể ở nhà
trọ này người ta tưởng ông đại phú thương Vương Nhất Dân đương mải
bận tính toán việc hàng họ cuối năm và có thể ông không thèm ăn ở cái
hàng cơm tồi này cũng nên.

– Thế mấy hôm nay anh ăn cơm ở đâu?
– Đến bữa ăn thì đi chơi, chẳng ăn ở đâu cả.
– Chết! Chết!

– Ngủ và đi chơi cũng thú vị như ăn, anh à.
Bùi đi trang trải ngay. Thế là cái nhà trọ Nam Ninh lữ điếm biết rằng ông

triệu phú Vương vừa có người thư ký của cửa hiệu đại lý hãng ông ở đây
đến cho ông sai bảo. Việc đó có thể khiến những người bồi bếp khách sạn
và bọn tôm tép mật thám thường thường đến vờ vẫn làm ở các nhà trọ để
nghe ngóng lại tưởng dễ thường đây là lần đầu nhà đại phú thương đến
Nam Ninh nhầm nhà trọ, hoặc ông ta có ý thử thách gì trong công việc lừa
lọc của một nhà buôn nhiều mánh khoé như thế chăng. Cũng đến tối, Phong
mới rời nhà trọ đi trùng vào giờ những người ra bến ca nô chạy Quảng
Châu. Anh em đón Phong ở ngã tư gần bờ sông. Từ hôm mất ví, Phong cứ
chờn chợn và có cảm giác bọn chó săn bên Xiêm còn lẽo đẽo theo sang tận
đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.