TUỔI TRẺ HOÀNG VĂN THỤ - Trang 57

em cho Tây, cho Quốc dân đảng, không bao giờ giết nhau, anh em cùng
sống làm cách mệnh. Nếu em có lòng phản thì em phải chết như cái chén
này.

Rồi đập vỡ cái chén.

Thụ cười, nói:
– Còn cái chén thứ tư để đợi người nữa về kết anh em.
Nhưng không ai nói gì. Mỗi người đều nghĩ theo những lời thiêng liêng

mình vừa nói. Ló đầu nhìn ra mép đá, nghe tiếng trống đố dưới trấn Lũng
Vài bây giờ nổi to và dồn dập hơn. Đấy là trống giục người ta đến đặt tiền
đánh trống báo tin mở chữ. Nhưng những người đứng trên núi đương mải
nghĩ xa, rất xa, không nghe biết. Riêng Mã Hợp lại nghĩ ra đấy là tiếng
trống thúc giục cái gì khác, bởi vì Mã Hợp mới được hiểu rằng ở đời còn có
những việc cao xa khác hẳn cuộc đánh đố chữ.

***

Một hôm, có Hoàng Đình Hùng

[10]

đến. Hùng mặc kiểu áo chàm rộng của

người Nùng Cháo thường qua lại đây. Hùng muốn trá hình là người Nùng
Cháo nhưng người Hùng cao lớn, nói giọng Tày vùng Nước Hai cứ vang
vang như lắc chuông. Mới trông đã ra vẻ ngang tàng, khng giống người
Nùng Cháo, Hùng nói:

– Tao vừa gặp chị Mai trên Bản Đảy, biết có hai thằng ra...

– Anh là...
– Dong Cao Bằng đây. Mày quên thằng Dong rồi a, Thụ?
Bấy giờ Thụ mới kêu lên. Cách nhau ít lâu mà Dong cao quá, nhanh

nhẹn, vạm vỡ, nói to, khác hẳn thằng Dong hồi học ở Kỳ Lừa. Năm trước,
còn ở trường ngoài Lạng Sơn, lúc toàn thể học sinh để tang và làm lễ truy
điệu ông Phan Chu Trinh xong, trong đám học sinh bước ra, Dong vừa đi
vừa vỗ vào cánh tay Thụ, nói thật to: “Khóc rồi phải làm gì chứ cứ khóc
không thế này thôi à!”. Từ đấy, Thụ quen Dong.

Hùng nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.