TUỔI TRẺ HOÀNG VĂN THỤ - Trang 144

VI

Có một buổi sáng cuối năm, trên sân ga Nam Ninh.
Chuyến xe lửa giờ sớm đường Quảng Châu - Nam Ninh từ từ tiến vào

dưới mái ga. Trong những hành khách sang trọng ở toa hạng nhất xuống có
một người cao lớn, đội mũ phớt Mốt-xăng, áo pa-đờ-suy dạ hàng Ăng-lê
hạng đắt tiền. Ông khách chỉ xách chiếc va-ly nhỏ đủ đựng mấy thứ cần
dùng. Một tay chống chiếc can mun chạm bạc - như cái mốt thời ấy của
một ông chủ hiệu ở tô giới Thượng Hải hay một nhân viên đại lý giá trị
người châu Á làm cho một công ty tư bản nước ngoài.

Ông khách sang này ở Hồng Kông vào, hẳn đương đi một chuyến ngã

giá hàng Tết qua mấy tỉnh nội địa. Cũng có thể đây là một tay buôn lậu
quốc tế, buôn súng, kim cương hay thuốc phiện, đã có thói quen hay đi ăn
mồi vào những ngày cuối năm, thuận tiện nhiều mặt. Năm ấy cánh quân
phiệt Quảng Đông lại rục rịch đánh nhau vói cánh Quảng Tây. Bao giờ bọn
quân quan các tỉnh đánh lẫn nhau cũng là dịp làm giàu cho các hãng và
công ty lớn nước ngoài.

Tàu cuôi năm càng đông khách buôn. Lính hải quan ga xe lửa Nam Ninh

làm việc, xem hộ chiếu ông khách nọ thấy đề: Vương Nhất Dân, xuất nhập
khẩu ngũ cốc, Hồng Kông.

Nhà buôn Vương Nhất Dân thong thả bước ra cửa ga, lúc người ra đông,

đương tíu tít nhất. Tuy nhiên, nếu có lính kín Quôc dân đảng theo dõi sẽ
phát hiện thấy ông khách nọ không như lệ thường của mấy người triệu phú
ở Hồng Kông vào, bao giờ cũng lấy một chiếc ô-tô con đưa người và hành
lý về khách sạn Tân cảnh của người Anh ở giữa thành phố.

Ra khỏi ga, ông Vương nhìn lại một lượt rồi rảo bước thật nhanh. Được

một quãng, ông gọi chiếc xe xích-lô. Chiếc xe cũ của một người phu già cứ
cọt kẹt, đủng đỉnh cong lưng lên đạp xiêu vẹo như bò ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.