TUỔI XUÂN TÀN KHỐC - Trang 131

quyết định chia tay. Cho nên, lúc này tôi nhận ra rằng, chuyện do tôi gây ra,
tôi phải tự gánh chịu. Suy nghĩ của tôi lúc bấy giờ có vấn đề: có thể do tôi
quá cần tình yêu, có thể do anh là một “nghệ sĩ biểu diễn” xuất sắc.
Đàm Đàm có những người bạn nát rượu, bọn họ ăn uống nhậu nhẹt đến sợ.
Họ uống, uống say rồi cho đĩa bát, chai lọ bay vèo vèo, đánh lộn, cả bọn
cùng khóc, cả bọn cùng cười, đánh lộn xong rồi uống, uống xong rồi lại
đánh lộn, đánh lộn nhau xong rồi khóc, cho đến khi mắt nhắm lại, bò lăn ra
đất, không nói được nữa mới thôi. Nhưng cả bọn vẫn sống, uống say nhưng
vẫn sống. Sống với Đàm Đàm sẽ được trông thấy những khoảnh khắc bùng
nổ vì rượu. Thoạt đầu, cái vẻ nổi cáu của anh mỗi khi say đều làm tôi buồn.
Về sau, tôi phát hiện anh thích uống thật say để chửi người khác, anh chửi
đến độ chảy cả máu răng, đúng là bệnh hoạn. Tôi rất muốn đưa anh đi bệnh
viện, nhưng anh ta nói: người bị bệnh thần kinh rất thông minh, em thấy
anh bị bệnh thần kinh đấy, nhưng có lúc anh rất muốn vào nằm bệnh viện
thần kinh để nhận cuốn sổ xanh rồi ra viện, sau đấy anh có phạm lỗi thì
cũng không làm phiền ai. Câu nói của anh làm tôi thấy anh thật sự vô liêm
sỉ, tôi nghĩ anh có bệnh, bệnh tình rất phức tạp.
Anh ta thường nói với tôi: em có thể im cái mồm của em được không? Nếu
em im được anh sẽ tặng em một tặng phẩm. Anh bảo, để đối phó với những
người con gái như tôi, cách duy nhất là đánh, đánh, đánh nữa. Để đánh tôi
đến tận cùng phải lấy tôi bằng được.
Nhưng bây giờ anh cảm thấy thật khó chơi, anh bảo tôi là đứa con gái điển
hình của Thượng Hải, mà cái quần đỏ của tôi chỉ là đến tháng (Hồi ấy tôi
hay hát bài hát Tình yêu như cái quần đỏ). Tôi nói, anh như một thằng con
trai không tế nhị nhất mà em gặp. Đàm Đàm bảo, đừng nói chuyện tế nhị
với anh ta, giá như suốt đời anh lúc nào cũng để tâm đến hai chữ “tế nhị”
thì cũng không tế nhị nổi. Tôi nói, cuối cùng tôi cũng hiểu mình cần một
người yêu, không phải lấy một anh chồng để tranh luận với nhau.
Một hôm, anh đánh tôi ngay trong nhà hàng ăn, tôi cứ chạy quanh mà
không sao tìm thấy cửa ra. Cuối cùng tôi đứng lại, tôi nói: anh giết tôi đi,
nếu không giết thì anh buông tôi ra, tôi không muốn trông thấy mặt anh
nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.