TUỔI XUÂN TÀN KHỐC - Trang 215

cảm thấy mình không mất quá nhiều thời gian, tôi không hiểu cậu ta.
Không sao, cậu ta đưa tôi qua nhiều đường phố, cậu rất thích đường phố
Thượng Hải. Không sao, cậu là người đầu tiên đưa tôi đến tiệm cà phê, hồi
ấy cà phê ở Thượng Hải năm đồng một ly, quán cà phê ấy gọi là Cẩm
Giang nhỏ.
Không sao, trong không khí có mùi linh hồn, mùi linh hồn bao giờ cũng
ngọt. Không sao, Trái táo nói cuộc sống là một cây cầu dỡ từ trên trụ
xuống, tất cả sẽ trở nên quý giá và rõ ràng theo thời gian. Không sao, Trái
táo nói, cần tồn tại trong hỗn độn, hãy trông chờ chân lý và sự hoàn mỹ,
chúng ta chưa đến nơi chỉ vì thân thể chúng ta.
Không sao, không ai xa nhau vĩnh viễn.
Không sao, rất nhiều áo quần, giày dép, đồ trang sức đẹp chọ về, cậu ta đều
không cần hay sao?
Khi nhớ Trái táo, tôi lại nghe nhạc Chopin.
Không biết Trái táo có thích Chopin không? Chúng tôi chưa bao giờ bàn
chuyện này.
Tôi yêu Chopin. Bố tôi nói Chopin “rất Trung Quốc”. Tôi không hiểu “rất
Trung Quốc” là thế nào, tôi chỉ biết mỗi khi nghe nhạc Chopin, tôi cảm
thấy tự hào vì mình là đứa con gái Trung Quốc.
Tôi không đi dự lễ tang Trái táo, chỉ gửi cho cậu ta một mảnh giấy: bạn
không có cách nào đổi lậi để cùng tồn tại với mình, để cùng chơi những đồ
chơi với mình!
Trái táo ơi, mình định trong truyện sẽ để Trại Ninh chết, không ngờ giữa
chừng bạn lại đột ngột ra đi, mình sợ quá! Bây giờ mình không dám viết
tặng bạn một truyện nào khác, vì bạn hết sức nghiêm cẩn, sâu sắc, không
nhất định bạn thích mình viết truyện. Trái táo ơi, mình không mặc đồ đen,
mặc đồ đen quá là bình thường, bạn thích mình đẹp.
Trái táo ơi, làm bạn với bạn thật vui!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.