TUỔI XUÂN TÀN KHỐC - Trang 219

Trại Ninh đẹp trai, anh cáu giận cũng rất đẹp trai. Anh gần ba mươi tuổi rồi,
không hiểu tại sao anh cáu giận tôi lại buồn, lòng những chua xót.

Anh giận tôi suốt cả buổi tối, lúc đi ngủ tôi nói, anh Ninh đừng giận nữa.
Anh chẳng bảo trong truyện em đừng viết về anh là gì? Em bảo đảm với
anh, em sẽ viết một truyện tặng anh, em sẽ phải khóc khi viết. Điều này
không phải hôm nay em mới nghĩ đến, từ lâu em đã nghĩ đến rồi, em không
khóc sẽ không xuất bản, được không? Chuyện như thế có được không?

Trại Ninh nói, viết về anh à?

Viết mỗi đứa trẻ ngoan đều có kẹo ăn.

Em bảo đảm không lấy anh ra để kiếm tiền nhé!

Anh nói thế nghĩa là sao?

Ý anh muốn nói, em đừng lợi dụng anh để tâng bốc bản thân em.

Anh cảm nhận truyện của em như thế à? Thế thì em thất bại rồi.

Đúng là em thất bại. Em không nói thật.

Viết truyện không phải là nói thật hay không.

Vậy em không phải là một nhà văn.

Anh Ninh, anh đừng tàn nhẫn như thế. Nếu em ghi lại chắc chắn sẽ làm tổn
hại đến chúng ta. Em chỉ muốn bày tỏ, thật ra không ai muốn xem người
khác bày tỏ. Em tuyệt đối không lợi dụng chuyện viết văn để đạt được cái
gì ngoài viết văn. Viết văn là sức mạnh để sống, Là hoạt động có cảm giác,
là một tình yêu, là việc đơn giản bậc nhất, việc đơn giản có thể cho em tự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.