Bỗng một hôm, Linh không đến lớp. Từ đấy về sau, chỗ nó ngồi vẫn để
trống. Nghe nói, nó có dấu hiệu bạo lực, bị bố trói đưa đến bệnh viện tâm
thần.
Mọi người đều bảo cái Linh điên rồi. Tôi ra sức ăn chocolate. Từ đấy đến
nay, mười một năm ròng, tôi có chứng mỗi khi căng thẳng lại thèm
chocolate. Vì thế, tôi bị bệhn đường trong máu rất nghiêm trọng.
Tôi đã lén đến bệnh viện tâm thần thăm Linh. Một buổi chiều, tôi mặc
chiếc áo trượt tuyết đỏ chót, chui qua hàng rào dây thép gai vào bệnh viện.
Thật ra, tôi có thể đi qua cửa lớn để vào. Mùa đông, tôi đem cho Linh kẹo
búp bê tuyết, ô-liu hương thảo và ô mai mơ. Tôi liên tục nhai chocolate, nó
ăn kẹo búp bê tuyết và ô-liu hương thảo. Bệnh nhân nằm cùng phòng với
nó đều là người lớn tuổi. Chỉ có tôi nói chuyện, dù tôi nói chuyện gì đi nữa,
mỗi khi kết thúc câu chuyện, Linh đều cười, tiếng cười nghe như tiếng
chuông bạc.
Linh nói chuyện gì đấy, nó cứ nhắc đi nhắc lại: ở bệnh viện, được uống
thuốc, ăn nhiều, béo thế này đấy!
Nghe nói nó được ra viện. Gia đình đề nghị với thầy giáo thông báo cho
bạn bè đừng đến thăm nó.
Một buổi chiều mưa, có tin Linh chết. Nghe đâu, có một cậu học sinh, nhân
lúc bố mẹ Linh vắng nhà, cậu ta đem hoa đến thăm nó. Hồi ấy ở Thượng
Hải rất ít người mua hoa tươi. Thế rồi đêm ấy, Linh cắt cổ tay tự sát trong
nhà vệ sinh. Nó chết trong tư thế đứng.
Câu chuyện kinh hãi ấy khiến tôi trượt nhanh vào vũng lầy “vấn đề con
gái”. Tôi bắt đầu không tin vào bất cứ ai, ngoại trừ những thứ ăn vào
miệng, còn nữa tôi không thể tin vào bất cứ thứ gì khác.
Tôi không tin tất cả, có nghĩa là đã hết! Hơn nữa, tôi mới mười sáu, mẹ
kiếp, coi như xong! Những ngày kỳ quái đến với tôi. Vì quá kích động,
giọng nói của tôi mỗi ngày một vỡ ra. Tôi soi vào gương hoặc soi lên mặt
bàn để đùa nghịch cơ thể tôi. Không phải tôi muốn tìm hiểu, mà tôi muốn
chơi với tôi. Soi vào gương, tôi thấy nỗi khát khao xa lạ của tôi. Tôi dựa sát
vào góc bàn bộ phận bí ẩn của cơ thể. Lần đầu tiên tôi hiểu rằng, tôi không
thể kiềm chế nổi cái “khoái cảm”.