Y nhìn lướt qua cách đó không xa, các quan quân cầm cung tên canh giữ
ở trên đường có hơn một trăm người, đã giương cung cài tên nhắm ngay
bọn họ, nếu ngoan cố đi tiếp chỉ sợ tổn thất không nhỏ. Y cắn răng quyết
định dừng lại.
Từ người mù ngẫm nghĩ một chút nói:
- Nếu bọn họ bắt Chu Nhất Thạch trong tay nhất định có hình vẽ, bọn họ
dựa theo đó mà bắt người, chỉ cần không giống như trong hình cũng không
thể làm gì chúng ta. Binh khí giấu kỹ, không nên hoảng hốt.
Bọn thủ hạ đều giấu binh khí ở trong cái bao cột một bên yên ngựa. Mọi
người xuống ngựa chờ đợi quan quân đến gần. Từ người mù xoay người
bày ra một khuôn mặt nịnh nọt cười nói:
- Vị đại nhân này, ngài đang gọi thảo dân?
Giáo Úy Long Đình Vệ nọ lạnh lùng đi tới, cẩn thận liếc nhìn dò xét Từ
người mù một cái, lập tức giơ tay tiếp lấy bức hoạ từ tay của một gã cẩm y
thị vệ theo bên cạnh, đối chiếu với Từ người mù một chút. Thấy không
giống với người trong bức họa, y lạnh giọng ra lệnh:
- Tất cả các ngươi đều bỏ nón ra!
Từ người mù đưa mắt ra hiệu, mọi người đều cởi bỏ nón đội trên đầu
xuống lộ ra diện mạo. Giáo Úy Long Đình Vệ kia lần lượt nhìn sang so với
bức họa, thấy không giống với người muốn bắt, lại nhìn những người này
một chút tuy rằng không giống như dân chúng bình thường, nhưng gã cũng
không muốn nhiều chuyện, lập tức tùy tiện hỏi:
- Vì sao các ngươi đã đến đây rồi lại bỏ đi?
Từ người mù tiến tới trước đụng đụng, lấy một túi bạc từ trong ngực ra
nhét vào trong tay gã Giáo Úy kia cười ha hả nói: