TƯỚNG MINH - Trang 2039

Đem mặt giáp đẩy lên, Lý Nhàn khẽ lắc đầu thở dài.

Biết có tiếp tục đuổi theo cũng vô ích Lý Nhàn thúc ngựa quay về, xoay

người xuống ngựa trước người Diệp Hoài Tụ. Hắn đi đến trước mặt Diệp
Hoài Tụ, há miệng thở dốc nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Diệp Hoài Tụ gật đầu với hắn lập tức đi về phía thi thể Diệp Phúc Vũ.

Lúc này, Diệp Phiên Vân đã khóc ngất đi, mà Gia Nhi ôm thi thể Diệp Phúc
Vũ còn đang khóc nức nở.

- Thật có lỗi, ta đã tới muộn.

Lý Nhàn đi phía sau Diệp Hoài Tụ hạ giọng nói.

Diệp Hoài Tụ chậm rãi lắc đầu nói:

- Ngươi không đến muộn.

Nàng ngồi xổm xuống bên người Diệp Phúc Vũ, vươn tay chậm rãi phủ

lên khuôn mặt của y sau đó vuốt đôi mắt đang mở to của y lại.

- Huynh đệ bọn họ từ nhỏ lớn lên ở Diệp gia, lúc trước cha mẹ bọn họ

mang theo bọn họ đến nương nhờ họ hàng, kết quả nửa đường bị nhiễm
bệnh nặng hai người đều qua đời, cũng không biết là ông trời thương hại
hay là cha mẹ bọn họ tích đức, hai huynh đệ còn đang quấn tã lót không bị
nhiễm bệnh, đúng lúc gia phụ đi qua đem bọn họ mang về Thảo Lư, từ đó
trở đi bọn họ cũng mang họ Diệp.

Diệp Hoài Tụ lấy ra một cái khăn vừa lau vết máu trên mặt Diệp Phúc

Vũ vừa nói:

- Từ nhỏ kỳ thật bọn họ đã biết mình không phải người của Diệp gia,

nhưng bọn họ vẫn coi Diệp gia như nhà của mình, coi ta như tỷ tỷ, coi cha
ta như phụ thân, từ Giang Nam đến Tái Bắc không biết bọn họ đã cùng ta

Liên Kết Chia Sẽ

    Just a moment...
** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.