TƯỚNG VỀ HƯU - Trang 3

ĐỜI THẾ MÀ VUI

Ngôi nhà nhỏ ở trên đồi, cách đường cái ba chục mét. Ngôi nhà

đơn độc, lẻ loi. Đằng sau ngôi nhà có hai cây nhội gai lá đỏ, thứ cây
mọc hoang chỉ dùng làm củi.

Từ dưới chân đồi đi lên ngôi nhà là một lối nhỏ xếp đá, hết hai

mươi bậc thì đến một bãi đất hoang; người ta định san nền cho
ngôi nhà mới nhưng sau lại bỏ ý định ấy đi. Từ bãi đất hoang đi lên
mười sáu bậc nữa mới đến ngôi nhà vừa kể.

Ngôi nhà làm theo kiểu nhà ở tạm, cột bương, mái gianh, tường

đất. Những người công nhân lâm trường dựng ngôi nhà này mấy
năm trước làm chỗ trú mưa nắng khi đào hố trồng thông và bạch
đàn.

Trong nhà, đồ đạc lèo tèo. Đáng kể chỉ là cái giường rẻ quạt gỗ

mít đã sứt sẹo cả. Trẻ con dùng dao khắc lên thành giường những nỗi
buồn và ước mơ của chúng: nỗi buồn thì dứt khoát và sâu sắc, còn
ướ

c mơ thì táo tợn. Cuối giường có vết khắc chạm là của một tay

đàn ông phóng đãng in hình mũi tên xuyên qua trái tim.

Chính giữa nhà là chiếc ban thờ làm bằng miếng tôn đóng nẹp

treo lên tường. Bát hương là loại bát tô đựng miến. Xế bên trái ban
thờ là chiếc gương với ảnh nữ tài tử Mai Diễm Phương người Hồng
Kông trên tờ quảng cáo phim. Chỗ ức cổ trắng ngần của Mai Diễm
Phương có ghi một bài thơ của kẻ vô danh, lời lẽ tầm thường:

“Thời không có anh hùng

Người không có tri âm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.