TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 169

Như trái bom câm từ từ rơi xuống, Sâm Minh Mỹ bỗng thấy rối bời.

Việt Tuyên đã có thể yêu người khác, cô và Việt Xán sẽ cảm thấy thư

thái và nhẹ nhõm rất nhiều. Nhưng, bao nhiêu năm, cô luôn bị Việt Tuyên
tạo một khoảng cách xa vời, còn Diệp Anh mới xuất hiện vài tháng đã được
anh thừa nhận trước mọi người, anh thích cô ta.

Tâm trạng của Tạ Hoa Lăng cũng trở nên phức tạp.

Về chuyện Diệp Anh ân cần chăm sóc Việt Tuyên, giúp Tuyên phục

hồi sức khỏe, bà rất cảm kích. Nếu suốt đời Tuyên phải nằm trên giường,
cô vẫn đồng ý tiếp tục chăm sóc anh, bà cũng bằng lòng bù đắp thỏa đáng
cho cô. Nhưng xem ra khi sức khỏe Tuyên sắp phục hồi hoàn toàn, tất cả
mọi thứ lại đang thay đổi hoàn toàn.

“Ha ha”, Tạ Hạc Phố vuốt râu cười, ánh mắt hiền từ nhìn Diệp Anh,

“Ừ, ta đã nghe Hoa Lăng nói, A Anh là cô bé ngoan”.

“Xin chào Tạ gia gia!”

Diệp Anh cúi đầu chào Tạ Hạc Phố.

“Được rồi, được rồi, cháu cứ gọi ta là ông như mấy đứa là được”, Tạ

Hạc Phố cười xởi lởi, vẻ sung sướng, “Hôm nào mời cháu ăn cơm, để ta
cảm ơn cháu đã chăm sóc cho Tuyên thời gian vừa qua”.

Bình thản liếc nhìn Việt Tuyên và Diệp Anh vẫn tay trong tay, Việt

Xán nghé tai nói nhỏ với Sâm Minh Mỹ rồi hai người rời khỏi đó trước.
Các tân khách lục tục đến chúc thọ Tạ Hạc Phố, Diệp Anh cũng tạm thời
đưa Việt Tuyên rời đi.

“Anh mệt rồi, về phòng thôi.”

Ra khỏi phòng tiệc, Diệp Anh nhìn sắc mặt Việt Tuyên có vẻ hơi mệt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.