Một thiếu nữ mặt đỏ lựng, cuống quýt từ phía khóm hoa bật dậy,
không dám ngước nhìn, vừa phủi bụi trên váy vừa vội vã chạy về phía
phòng tiệc rực sáng ánh đèn. Diệp Anh vừa gặp cô ta trong phòng tiệc, đó
là cháu gái của một đại gia bất động sản họ Thẩm.
Bên khóm tường vi, lại một bóng người nữa đứng lên.
Áo đen bó sát, cao to lực lưỡng, bộ ngực đồ sộ nhô cao, vừa nhìn đã
biết là phụ nữ, nhưng tóc lại ngắn dựng đứng, như một gã đàn ông hung
hãn, đó chính là Thái Na. Mắt Thái Na hiện lên những tia dữ dằn, đầu tiên
quét lên Việt Tuyên ngồi trên xe lăn, sau đó dừng trên người Diệp Anh.
Tường vi dại đỏ tựa máu tươi.
Tay Diệp Anh nắm chặt thành xe lăn, đẩy Việt Tuyên tiếp tục đi về
phía trước như không nhìn thấy Thái Na.
“Gặp người cũ không chào một tiếng sao?”
Giọng rít lên lạnh lùng, Thái Na khoanh tay đứng chắn ngang đường,
mắt cô ta táo tợn lướt từ mái tóc, khuôn mặt, chiếc váy dài màu xám lộ bờ
vai trắng như cẩm thạch, đến đôi giày cao gót màu thủy ngân dưới chân,
cuối cùng âm thầm soi vào mặt Diệp Anh.
“Tôi không quen cô.”
Diệp Anh cau mày trả lời.
“Ha!”, Thái Na cười gằn, vừa bước đến bên Diệp Anh vừa lạnh lùng
nói, “Không ngờ gặp lại cô ở đây, chà chà, trang điểm như một thục nữ
xinh đẹp. Cục cưng, cô bản lĩnh thật đấy”.
Những âm thanh rờn rợn ngay sát tai cô.
Lạnh như thép.