Trong bể bơi, sóng nước xanh trong vắt nhuốm ánh trăng lấp láy, bên
nhà bát giác với những dây tường vi dại nở đầy hoa trắng từ trên mái buông
rủ như rèm, Diệp Anh bình tĩnh lại, nói vói Việt Tuyên:
“Em biết cô ta là Thái Na. Ba ngày trước, cô ta đã đến phòng thiết kế,
nói là cô ta đang điều tra em, còn nói rất nhiều điều kinh khủng. Em đã
đuổi cô ta đi, bởi ánh mắt cô ta làm em khó chịu, và cả những lời nói của cô
ta nữa, em hoàn toàn không hiểu cô ta nói gì.”
“Ừ.”
Việt Tuyên nhìn mặt hồ.
Nhìn khuôn mặt bình thản không gợn sóng của anh, Diệp Anh cắn
môi, cầm tay anh đặt lên eo mình nói: “Nếu không tin, anh có thể xem, trên
eo em rốt cuộc có hình săm hay không!”.
“A Anh!”, Việt Tuyên đặt tay lên tay cô, “Anh sẽ chỉ nghe những gì
chính em nói với anh”.
Hoa tường vi trắng dịu dàng như ánh trăng.
Tay anh ấm áp đặt lên tay cô, đó là một câu nói lẽ ra khiến cô cảm
động, nhưng trong làn gió hè thoáng mang hơi lạnh lúc này lại khiến lòng
cô hoang mang, những xúc cảm trôi nổi.
“Anh không quan tâm, đúng không?”
Vùng khỏi tay anh, Diệp Anh cười đau khổ, nói:
“Anh không quan tâm em là ai, không quan tâm em từ đâu đến, không
quan tâm những lời nói của Thái Na. Em hiểu rồi, anh cho phép em đến gần
anh, chỉ bởi em xuất hiện đúng lúc.”
Việt Tuyên nhìn cô.