TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 234

Minh Mỹ tức tái mặt, giật mạnh tay khỏi tay anh.

“Anh mà cũng nói em như vậy! Em một lòng với anh, anh không hiểu

sao? Vì anh em đã cãi nhau với cha, đã làm ông không vui, làm bác gái
cũng ghét em. Em không thích cô Diệp Anh kia, em ghét tâm địa cô ta, chỉ
lo Tuyên bị lừa. Em… em…”

Môi trắng nhợt, cô ngây người nhìn Việt Xán:

“… Có lúc em rất sợ, luôn cảm thấy, anh không yêu em. Anh chỉ vì

không thích bác gái nên cố tình quyến rũ em, anh chỉ muốn cướp em để
chọc tức bác gái.”

Giọng cô mỗi lúc càng nhỏ,

“Thậm chí anh chưa hôn em…”

Đây là một tâm bệnh của Minh Mỹ.

Bất luận trong bầu không khí lãng mạn đến đâu, thậm chí cô bất chấp

e dè nữ tính, chủ động hôn môi Việt Xán, anh đều nhẹ nhàng lảng tránh,
nhiều nhất cũng chỉ hôn má, tai và cổ cô. Việt Xán cơ hồ không ham muốn
cơ thể cô, bất luận cô dùng trang phục gợi cảm thế nào, thể hiện ám hiệu ra
sao, Việt Xán đều cười cười, tỏ vẻ không hiểu.

Còn cô cũng chưa thực sự động chạm đến cơ thể Xán.

Có lúc ham muốn thôi thúc, cô muốn cởi khuy áo anh, dẫu chỉ vuốt ve

lồng ngực anh, anh lại cười gian giảo, nắm tay cô, hôn ngón tay cô, khiến
cô không thể tiếp tục.

Cô yêu anh.

Cô biết mình vô cùng si mê anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.