TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 241

“Bất luận lòng anh có gì bất mãn, bây giờ đã bị em hôn sạch hết rồi,

không được chiến tranh lạnh với em nữa. Thôi, bây giờ chúng ta đi tập
phục hồi thể lực, anh đi luôn đôi giày này.”

Nói đoạn, cô cười hớn hở, chìa một tay cho anh.

Mặc dù cố giữ bình tĩnh, giữ vẻ thản nhiên, nhưng trong lòng Việt

Tuyên vẫn chao đảo, bất ổn, sự phẫn nộ trong mắt anh đã tiêu tan trong
giây phút yên lặng vừa rồi. Nhìn cô cười hớn hở và bàn tay bướng bỉnh
chìa cho anh, anh im lặng một lát, cuối cùng giơ tay nắm tay cô.

Vậy là, chập tối Việt Xán và Sâm Minh Mỹ trở về biệt thự, nhìn thấy

một bức tranh như thế này: Trong ánh hoàng hôn ngập trời, khung cửa sổ
rộng sát đất của phòng hồi phục chức năng mở toang, hoàng hôn đỏ ối tràn
vào lóng lánh thủy tinh, bóng hai người bên trong như được tráng một lớp
men hồng.

Rời chiếc nạng, Việt Tuyên nặng nề thử bước đi một mình.

Người lảo đảo.

Diệp Anh bên cạnh thận trọng khẽ đỡ, cô chăm chú theo dõi mỗi động

tác của anh, miệng mấp máy liên tục cổ vũ. Việt Tuyên kiên trì đi mấy
bước, đến khi cơ thể không chịu nổi, nghiêng sang bên…

Diệp Anh vội giơ tay đỡ!

Cười như một đứa trẻ, cô ôm lấy Việt Tuyên, vui mừng vì anh có thể

tự đi lâu như vậy, dùng khăn bông lau mồ hôi trán cho anh, tay cô gượng
nhẹ, còn Việt Tuyên nghiêng đầu nhìn mắt cô, cũng dịu dàng như ánh
hoàng hôn.

Đứng ngoài cửa sổ, Sâm Minh Mỹ cắn chặt môi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.