TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 240

Diệp Anh thở phào, mỉm cười hài lòng, ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp

ánh mắt Việt Tuyên đang nhìn cô.

“Sao thế?”

Quan tâm nhìn anh, cô khẽ hỏi, ngón tay vẫn dừng lại trên mũi giày

anh vừa xỏ chân.

“Không sao.”

Anh cúi đầu, thản nhiên nói.

“Rất dễ chịu.”

Nhìn anh một lát, Diệp Anh nghiêng người, từ từ áp mặt vào trán Việt

Tuyên, nũng nịu chà sát, nửa mềm mỏng nửa hờn giận đe dọa:

“Em hiểu rồi, anh giận em. Thôi xin anh, chỗ nào em sai anh nói thẳng

với em được không, đừng để em phải đoán.”

Mắt cô đen thẫm.

Chớp mắt là có thể chạm vào mi anh.

“Nếu không nói ra, em sẽ hôn anh đó.”

Vừa giả bộ nghiêm giọng, cô vừa từ từ áp gần môi anh, Việt Tuyên bối

rối, hơi né ra sau. Nhưng môi cô đã chộp được môi anh! Hai mắt đen lóng
lánh, cô vừa ngước nhìn anh vừa chầm chầm thưởng thức môi anh. Việt
Tuyên có vẻ hơi bực, lại né ra sau, cô lại đuổi theo, hôn mạnh hơn, mãi đến
khi hơi thở hai người trở nên bất thường, cô mới mở mắt, buông anh ra.

“Trừng phạt anh đấy.”

Liếc xéo Việt Tuyên, cô đắc ý hừ một tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.