TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 261

Môi trắng nhợt, mặt ngây ngây, Việt Xán cơ hồ không nhìn thấy Việt

Tuyên, rảo bước về phía băng ca đưa Diệp Anh đi vừa mất hút.

Việt Xán như vậy.

Cơ hồ khác hẳn Việt Xán ngày thường.

“Anh.”

Khi Việt Xán như không nhìn thấy, chạy vụt qua, hướng thẳng về phía

phòng cấp cứu, Việt Tuyên đã lên tiếng gọi!

“…”

Quay đầu nhìn thấy Việt Tuyên, đáy mắt Việt Xán đột nhiên lóe ra tia

sáng sắc lạnh, hung dữ! Nhưng chỉ một tích tắc, mặt lại trầm xuống tiếp tục
rảo bước về phía phòng cấp cứu, không nói với Việt Tuyên, cũng không
giải thích tại sao mình lại xuất hiện trong xe cứu thương của Diệp Anh.

Trong phòng đợi, thời gian dài đằng đẵng.

Từng giây từng phút trôi qua đều như những lưỡi dao sắc chầm chậm

rạch lên, bàn tay Việt Tuyên nắm chặt tay vịn càng lúc càng trắng nhợt. Ho
một trận dữ dội, anh cúi đầu che miệng, từng trận nối nhau, làm hai má anh
đỏ tươi như máu.

“Nhị thiếu gia.”

Tạ Bình lo lắng bước đến.

Làn hơi từ ngực dâng lên cơ hồ như tắc lại, Việt Tuyên mệt mỏi xua

tay, nhắm mắt chống lại cơn khó thở. Còn Việt Xán đứng cạnh cửa phòng
cấp cứu, nhìn các y tá căng thẳng ra vào, sắc mặt u ám, không nói một câu.

Mười mấy phút sau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.