TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 32

Ra khỏi phòng tiệc, một cơn gió lạnh thốc tới, hơi rượu trong cơ thể

ngà ngà say đột nhiên bay hết, Diệp Anh rùng mình, bất giác Việt Tuyên
bước chậm lại, sau đó cô nghe thấy tiếng ho dữ dội của anh. Ho như trời
long đất lở, ho đến không thở được, má đỏ lựng, tiếng ho như xé rách lồng
ngực, ho rũ rượi như sắp bật máu.

“Nhị thiếu gia!”

Chiếc Bentley màu đen dừng lại, lão quản gia từ trong xe vội lao đến

đỡ anh. Người gác cửa cũng bối rối không biết làm thế nào, chạy lại hỏi có
cần gọi xe cấp cứu hay không, Việt Tuyên xua tay, cố gắng vịn vào cánh
tay cô và quản gia bước lên xe.

Lái xe hoảng hốt khởi động chiếc Bentley màu đen.

Nằm trên chiếc ghế rộng trong xe, sau trận ho dữ dội, cơn ho của Việt

Tuyên vẫn không có dấu hiệu giảm bớt, rồi lại một trận kịch phát, anh bất
ngờ mở mắt, giữ chặt thành ghế, không thở được, tiếng ho bật ra từng tràng
như muốn xé toang lồng ngực!

“Nhị thiếu gia, thuốc đây!”

Quản gia hoảng sợ lấy ra lọ thuốc xịt, nhưng toàn thân Việt Tuyên đã

cứng đờ, gần như chỉ hít vào mà không thở ra được, sắc mặt tím dần, hàm
răng nghiến chặt, không thể xịt thuốc vào được.

“Để tôi.”

Diệp Anh cau mày, giật lọ thuốc xịt trong tay quản gia, tay trái giữ

hàm Việt Tuyên, dùng lực bóp thật mạnh, miệng anh tức thì há ra.

“Hít vào!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.