TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 320

Trong mưa, cô đờ đẫn lê từng bước chân vô định trên đường phố vắng

ngắt, mái tóc dài ướt đẫm, vón lại, bết vào hai má đẫm nước, áo sơ mi ướt
sũng, cái lạnh chích vào xương, nhưng lại khiến đầu óc càng tỉnh táo.

Thì ra, cô chỉ dựa vào một mình Việt Tuyên.

Còn người thực sự đùa giỡn cô…

Cũng chính là Việt Tuyên.

“Trong đêm tiệc mừng thọ ông, Việt Tuyên đã nắm tay tôi, anh ấy nói,

anh ấy muốn cưới tôi”, Trong vườn hoa đêm hè, Sâm Minh Mỹ ánh mắt
thương hại nhìn cô, “Cô không ngu ngốc đến mức tưởng là, Việt Tuyên
thích cô thật chứ.”

“Ngay từ đầu Việt Tuyên đã biết em là ai ! Cậu ta là người lạnh lùng ít

ham muốn, như núi băng, em tưởng mấy chiêu cố tình tiếp cận của em, là
có thể quyến rũ được cậu ta ? Bởi vì Việt Tuyên đã biết quan hệ giữa tôi và
em, nên mới tương kế tựu kế, đưa em vào Tạ gia ! Hôm em xảy ra tai nạn,
trong bệnh viện Tuyên đã thừa nhận, từ lâu cậu ta đã biết em là ai !”

Việt Xán đau khổ rên lên:

“Em nghĩ kỹ xem, thời gian lâu như vậy, đã bao giờ Việt Tuyên thực

sự giúp em chưa ! Chưa ! Chưa một lần nào hết! Cậu ta chỉ dùng em để uy
hiếp tôi ! Việt Tuyên lúc nào cũng có thể vạch trần quan hệ của tôi và em
trước đây, để buộc tôi từ bỏ Sâm Minh Mỹ !”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.