TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 319

Ánh chớp chiếu sáng đôi mắt trống rỗng của cô.

Một tiếng sấm chói tai bùng nổ.

Mưa vẫn không ngớt.

Kéo chiếc va ly to tướng, cô đờ đẫn bước trong mưa, cảnh bên đường

chập chờn, nước vọt lên từ bánh xe, váy ướt đẫm, cổ chân lấm đất.

“Cô nhầm rồi, không phải tôi tuyên chiến với cô”, Sâm Minh Mỹ lạnh

lùng, “Loại rác rưởi nhà tù thải ra như cô hoàn toàn không đáng là đối thủ
của tôi, cũng không đáng là đối thủ cạnh tranh của tôi ! Tôi chỉ dùng một
ngón tay là có thể nghiến chết cô.”

Việt Xán trợn mắt nhìn cô, nghiến răng nói:

“Đúng…! Anh không quan tâm đến chuyện sống chết của em, anh chỉ

quan tâm, em đến đây, khuấy đảo khiến nơi này không được yên ! Anh vẫn
câu nói đó, bất luận em có thù hận tày trời thế nào cũng không nên dùng Tạ
gia làm bàn đạp ! Việt Tuyên không nợ em ! Minh Mỹ không nợ em ! Tạ
gia cũng không nợ em !”.

“Cút…!”

Tạ Hoa Lăng chỉ tay ra cửa thét to:

“Cô lập tức cút khỏi Tạ gia ! Đừng bao giờ bén mảng trở lại…!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.