TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 325

“Đủ rồi ! Anh không cần phải làm trò như vậy ! Từ lâu anh đã biết tôi

là ai, không phải sao ? Ngay từ đầu anh đã biết tôi là ai ! Anh biết lai lịch
con người tôi, biết ý đồ của tôi ! Biết mọi toan tính của tôi, những việc tôi
cố làm, anh đều biết tỏng ! Đúng không ?!”

Thân người khẽ lắc, Việt Tuyên ho một trận, mặt càng trắng nhợt,

nước mưa theo mép ô chảy xuống, lưng áo anh ngấm nước. Cô nghiến
răng, nhất quyết không mềm lòng, cái nhìn bức ép hướng vào, khẽ hét:

“Trả lời tôi đi !”

Bàn tay trắng nhợt nắm cán ô.

Che mưa cho cô, Việt Tuyên cố kìm cơn ho đang cuộn lên trong ngực,

mắt thăm thẳm nhìn cô rất lâu, giọng khàn tắc như bị ép ra:

“…Đúng, tôi biết em là ai.”

Một tia chớp rạch ngang trời.

Chiếu sáng khuôn mặt cùng làn da trắng như trong suốt và đôi tròng

đen thẳm, nỗi hận tụ lại nơi đáy mắt, sau một cái chớp mi, lại trở nên tĩnh
lặng dị thường.

“Rất thú vị”, cô cười nhạt, nụ cười lạnh lùng, bất chấp, “Nhìn tôi ngày

ngày khổ công biểu diễn trước mạt anh, như một con rối…”

Môi lại hiện lên nụ cười châm biếm.

“Ồ không, anh không rỗi việc đến vậy, anh chỉ dùng tôi để đối phó với

Việt Xán. Anh để tôi deeixn thân thiết như vậy, diễn như thật, như là có
tình, chỉ là muốn thử anh ta, xem anh ta có ghen, xem anh ta có còn chút dư
tình nào với tôi hay không. Đáng tiếc, tôi đã làm anh thất vọng, từ lâu anh
ta đã không bận tâm mọi chuyện của quá khức, đó chỉ là tình cảm ấu trĩ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.