TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 326

thủa bé con, vậy mà anh định dùng tôi để ép anh ta, ha ha”, chuỗi cười dài,
dai dẳng như cơn mưa.

“A Anh…”, Việt Tuyên giọng khàn đặc.

“Anh đã biết tên tôi không phải là Diệp Anh.”

Nụ cười của cô trống rỗng, lặng lẽ nhìn Việt Tuyên trên xe lăn, cô

nhận ra, cơn đau vẫn đang hoành hành khiến tay anh gần như không thể
nắm vững cái ô, mất tấm mền ấm áp, hai chân anh run lên từng trận. Tuy
nhiên, nhìn anh đau đớn, lòng cô lại trào lên niềm đắc ý tàn nhẫn.

“…A Anh”

Nỗi đau nhen lên nơi đáy mắt, Việt Tuyên lại khẽ gọi lần nữa.

“Tôi đã nói rồi ! Tôi không phải là A Anh nào hết ! Anh không hiểu

sao ?” Hỏa khí bùng cháy thiêu đốt, cô biết tất cả chỉ là giả dối, là trò lừa
bịp của anh, là trò lừa bịp của cô, cô cũng không thể chịu đựng hơn nữa bộ
dạng thanh nhã như mây bay gió thoảng của anh !

“Tôi là Dạ Anh ! Là đứa trẻ sinh ra trong đêm u tối nhất, là kẻ hủy diệt

!”, lời nói của mẹ bao lần văng vẳng bên tai, cô nhìn anh chòng chọc, “Còn
nhớ không ? Anh vừa gặp tôi là xảy ra tai nạn ! Nếu không muốn chết, anh
hãy cút đi, tránh xa tôi ra ! Hơn nữa…”

Ánh mắt đen sẫm băng lạnh.

“…Tôi ghét diễn lắm rồi ! Tôi không muốn diễn với anh nữa, cũng

không muốn anh diễn với tôi ! Cho nên hãy cút xa tôi ra ! Đừng để cho tôi
nhìn thấy anh nữa ! Cút…!” Giật chiếc ô trong tay anh, ném mạnh ra mưa,
nhìn anh trên xe lăn chớp mắt đã bị ngấm mưa ướt hết, lòng cô trào lên
niềm sung sướng tàn nhẫn, mọi nỗi nhục nhã và tổn thương nhâ được ở Tạ
gia lúc trước, cô trả tất cho anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.