TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 346

Việt Tuyên khẽ nói.

Đầu bị ép vào ngực anh, tiếng ho và tiếng thở rít xen lẫn như sấm bên

tai, âm thanh đó vô cùng đáng sợ, khiến cô hoảng hốt không dám động đậy
nữa. Cảm giác như một thế kỷ đã trôi qua, tiếng rít trong ngực đã dịu đi,
anh vẫn ôm riết cô, như sợ cô đi mất.

“A Anh, nghe anh nói…”

Âm thanh tắc lại trong ngực, xa xăm như cách cả trời rộng sông dài,

từng lời truyền đến tai cô. Bị anh ôm chặt, trong mùi hương tinh khiết xa
xăm, có hơi ấm nhàn nhạt, cô thử vùng ra, lại từ từ nhắm mắt, nghe anh
nói.

“…Đúng, anh mong em có thể từ bỏ, có thể từ bỏ hận thù, sống bình

yên hạnh phúc.”

Lưng cô cứng đờ.

Môi tái nhợt, Việt Tuyên tiếp tục:

“Nhưng, anh biết em không từ bỏ được, không phải là lỗi của em, nếu

anh là em, nếu anh gặp những chuyện như thế, thù hận cũng sẽ thiêu đốt
anh. A Anh, nếu em nhất định muốn báo thù, anh sẽ giúp em.”

Nằm trong lòng anh, cô cứng người, ngước mắt nhìn.

“Nếu báo thù là điều em nhất định phải làm, chỉ có báo thù mới có thể

khiến lòng em bình tĩnh trở lại, vậy thì, ít nhất hãy cho anh ở bên em, để
anh giúp đỡ em”, Việt Tuyên đăm đắm nhìn cô, “Chỉ có điều, anh hy vọng
một ngày em có thể nhận ra, báo thù không phải là điều quan trọng duy
nhất”.

Màn đêm tĩnh mịch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.