TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 379

“Anh đang bênh vực cô ta, phải không, Xán ?… Vừa rồi trong cuộc

họp, Tạ Phố đứng ra nói đỡ cho cô ta, anh lại không hề nói giúp em một
câu. Anh giương mắt nhìn em bị người ta chèn ép, không những không an
ủi, mà hình như lại cho em là người hẹp hòi, là em đã nghi oan cho cô ta ?”.

Việt Xán nhìn cô, cau mày:

“Minh Mỹ…”

“Anh luôn như vậy !”, nỗi uất ức trào dâng, Sâm Minh Mỹ ngắt lời

Việt Xán, nói chậm từng câu, giọng cay đắng:

“Lúc đầu, khi cô ta mới nhúng tay vào dự án này của em, anh hoàn

toàn có thể giúp em, lập tức đuổi cổ cô ta ! Nhưng, anh đã không làm như
vậy ! Anh còn nói, cô ta không bao giờ là đối thủ của em, em có thể đánh
bại cô ta bất cứ lúc nào, khiến em lơ là mất cảnh giác, khiến cô ta từng
bước lấn tới, bây giờ tình hình trở nên như thế này đây !”

“…”

Mắt Việt Xán tối sầm.

“Bây giờ, có phải anh lại định nói, ‘không sao, chắc chắn cô ta không

thể cướp được Phan Đình Đình, chắc chắn cô ta sẽ thua em’ ! Sau đó em lại
thua cô ta lần nữa, cơ hội thể hiện thương hiệu trong giải Quả cầu vàng lần
này, một lần nữa em bị cô ta cướp trắng, phải vậy không ?”

Giọng nói mỗi lúc một cao, ngực Sâm Minh Mỹ sôi sực một niềm uất

hận và dấy lên nỗi kinh hãi lạ thường ! Cô đột nhiên nhận ra, cô đã sai, khi
Diệp Anh chỉ mới là một con kiến, lẽ ra cô nên giẫm chết cô ta, như vậy
đâu đến nỗi xảy ra kết cục này, ưu thế của “MK” giờ đây cơ hồ đã vượt qua
“Sâm” ! Mà lần nào cũng là do cô ta tin lời Việt Xán, trở nên khinh xuất, lơ
là mất cảnh giác !

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.