“Hơn nữa mọi khách hàng của MK đều đặt cọc 30%”, Diệp Anh cười
nhạt, “Cô có thể tiếp tục suy nghĩ, nếu không chấp nhận chúng tôi cũng rất
thông cảm”.
Chiều mùa hạ.
Khi Phan Đình Đình rời MK đến cửa hiệu “Sâm” đã gần năm giờ. Cô
bước nhanh vào trong, không bận tâm đến thái độ niềm nở của các cô phục
vụ trong cửa hiệu “Sâm”, lặng lẽ uống nửa cốc hồng trà Bá Tước mới bình
tĩnh trở lại.
“Bị dồn tức chết phải không ?”
Sâm Minh Mỹ mỉm cười.
Từ lần Việt Xán chính thức giới thiệu làm quen với Phan Đình Đình,
về sau cô còn hẹn gặp riêng Đình Đình mấy lần, lần nào cũng tặng váy áo,
đồ trang sức đắt tiền, lại phải lựa lời đưa đẩy, hai người có vẻ là đôi bạn
thân.
“Để tôi đoán xem nhé, có phải Diệp Anh bắt cô chờ đợi ?”, Sâm Minh
Mỹ cười khinh kích bác, “Mà thời gian chờ cũng không ít, đúng không ?”.
Quỳnh An đứng ngoài cửa hiệu MK nhìn thấy Đình Đình ngồi đợi mãi trên
sofa.
“Sao cô biết ?”
Phan Đình Đình ngạc nhiên.
“Đấy là trò cũ rích của cô ta !”, Sâm Minh Mỹ nhấp một ngụm trà nói
với Đình Đình như kể chuyện cười, “Tôi từng nói đùa với mọi người, Diệp
Anh kia có lẽ đã tốt nghiệp khoa tâm lý học tiêu dùng, rất biết cách gợi trí
tò mò, bắt người ta đợi chờ. Chính cô ta có lần đã nói ở công ty, phụ nữ bản
chất trái khoáy, càng bắt họ chờ đợi, càng tỏ ra lạnh lùng, họ càng thấy hấp