mày rạng rỡ nhấp một ngụm rượu trong ly, nói với Việt Tuyên đang ngồi
trên xe lăn:
“Ừm, đã lâu rồi không được vui vẻ như thế này!”
Lần trước, được cùng dự tiệc với nữ hoàng Veka, tuy đã làm lu mờ
hình ảnh của Sâm Minh Mỹ nhưng vẫn có khoảng cách trên và dưới sân
khấu. Còn lần này, có thể ngắm nhìn khuôn mặt bỗng nhiên tái nhợt của
Sâm Minh Mỹ ở khoảng cách gần như vậy, tâm trạng Diệp Anh quả thật
không tệ chút nào.
Mùi vị của trả thù lại ngọt ngào đến vậy.
Tận mắt chứng kiến sự thất vọng và ghen ghét oán hận của kẻ thù
giống như trái cây tự mình gieo trồng cuối cùng đã cho ra nước ép ngọt
ngào, cô sẽ từ từ nhấm nháp, tận hưởng.
“Chúc mừng em.”
Nhìn ánh mắt long lanh gần như trẻ thơ của cô, sau khi hai người
chạm ly, Việt Tuyên từ từ uống cạn thứ chất lỏng trong ly, tuy đó chỉ là
nước lọc ấm cô rót vào. Anh mỉm cười nghe cô kể chi tiết việc Phan Đình
Đình thử đồ tại cửa hiệu, dù trước khi cô về, qua Tạ Bình, anh đã biết kết
quả của buổi thử đồ rồi, nhưng anh vẫn chú tâm nghe cô kể.
Hiếm khi thấy cô cười thuần khiết như thế.
Cho dù gương mặt tươi cười này bắt nguồn từ sự thất bại của Minh
Mỹ, thế thì cũng có sao? Hơn nữa, hôm nay cô ăn ngon miệng hơn thường
ngày rất nhiều.
“Một tuần nữa là lễ trao giải, đúng không?”
“Vâng.”