mím hững hờ, song nét cười ánh lên trong mắt lại như đóa tường vi nở rộ,
đẹp đến nỗi khiến tim anh đập thình thịch như bị điện giật, trong phút chốc
có một cảm giác hạnh phúc không biết mình đang ở nơi đâu.
“Rầm.”
Chắc tại phía sau có hòn đá, cũng có thể bởi tim đập liên hồi làm đôi
chân loạng choạng, anh đang đi giật lùi thì ngã ngửa, trời đêm ngàn sao lấp
lánh, trước mắt anh cũng xuất hiện vô số sao vàng vì cú ngã. Anh đau đến
méo miệng, cô ngồi xổm bên cạnh anh, nét cười trong đáy mắt càng nhiều
hơn, miệng mắng anh ngốc nghếch, nhưng những ngón tay trắng muốt lại
xoa xoa chỗ sưng sau gáy anh. Nằm trên đất, bên cạnh rặng tường vi, anh
nhìn cô đắm đuối, rồi nắm lấy tay cô, đặt lên môi mình và hôn thật sâu.
Đêm đầy sao, phảng phất hương tường vi, những ngón tay thon dài tao
nhã nằm gọn trong lòng bàn tay anh, anh hôn hương thoang thoảng trên đó,
còn cả ý cười nhẹ nhàng trong đôi mắt cô, nụ hôn mang hơi ấm của những
ngón tay cô, anh của tuổi trẻ không cưỡng lại được, cắn mạnh đầu ngón tay
xinh đẹp của cô…
Lưới sắt khung cửa sổ màu đỏ rực đung đưa trong gió.
Ngồi bật dậy trên giường, mồ hôi trên người dần thấm lạnh cơ thể,
Việt Xán lòng dạ rối bời ngắm nhìn những vì sao trên bầu trời đêm bên
ngoài cửa sổ, giấc mơ thời tuổi trẻ chân thực đến mức dường như chỉ cách
một hơi thở. Anh còn nhớ, từ sau đêm đó, cô đã ngầm cho phép anh luôn
được nắm tay cô.
Những năm tháng gần đây không có cô bên cạnh.
Xung quanh anh người đẹp nhiều không đếm xuể, họ đều rất yêu quý
và chăm sóc đôi tay tới mức vô cùng mịn màng, mềm mại.
Nhưng anh chỉ luôn nhớ tới đôi bàn tay cô.