Trong hội trường rực rỡ, sáng sủa.
Nhìn những ánh đèn flash lóe lên liên hồi như một biển sáng, nhìn
chiếc RV đen từ từ tiến về phái đầu thảm đỏ trên màn hình lớn, nụ cười trên
môi tắt dần, ánh mắt Diệp Anh trở nên sâu thẳm, những ngón tay nắm chặt
tay vịn ghế ngồi. Bàn tay Việt Tuyên phủ lên mu bàn tay cô, lạnh ngắt và
mạnh mẽ. Anh cũng điềm đạm chăm chú nhìn chiếc RV đen mà Phan Đình
Đình sắp bước ra trên màn hình lớn.
Bên ngoài xe, ánh đèn flash như một biển sáng.
Bên trong chiếc RV màu đen, Phan Đình Đình căng thẳng tới mức hai
má đỏ ửng, tưởng như không thể thở nổi, tay phải ôm chặt lồng ngực, đôi
chân có chút run rẩy. Như thể nằm mơ, cuối cùng, Phan Đình Đình thật sự
đã đặt chân đến lễ trao giải Quả cầu vàng được chú ý nhất trên toàn thế
giới, đây là ước mơ của biết bao ngôi sao nữ trong nước, và một diễn viên
luôn bị coi là bình hoa di động lại thực sự được tham gia lễ trao giải này!
Cô ta không biết sau này mình còn có cơ hội như thế này nữa hay
không!
Cô tay hi vọng rằng, đêm nay, tất cả mọi người sẽ nhớ đến mình, nhớ
đến gương mặt cô ta, nhớ đến con người cô ta, cô ta phải nắm lấy cơ hội
này! Vì thế, cô ta không cần những bộ lễ phục mà các hãng lớn vứt cho như
bố thí, cô ta cần một bộ lễ phục đẹp nhất, sang nhất! Một bộ lễ phục khiến
cả Hollywood không thể lãng quên!
Nhìn bộ lễ phục trên người lúc này, trong lòng Phan Đình Đình vẫn có
chút giằng xé.
Khi khoác lên mình bộ lễ phục xanh sẫm như bầu trời sao của Diệp
Anh, khìn trong gương thấy mình lạnh lùng quyến rũ, cao quý như Ingrid
Bergman, Phan Đình Đình biết rằng đây là bộ váy dạ tiệc đẹp nhát, phù hợp
với mình nhất trên đời. Diệp Anh, nhà thiết kế lạnh lùng đó lại có thể làm