TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 463

Giữa ánh sáng trắng trong.

Khoảnh khắc hộp đồ nữ trang được mở, phát ra ánh sáng rực rỡ chói

mắt! Sáng chói như ánh mặt trời tươi đẹp, nhưng lại sâu thẳm tựa bầu trời
đêm, long lanh, lấp lánh. Đó là chiếc nhẫn kim cương đen! Những vị khách
đứng gần kinh ngạc thốt lên, viên kim cương lớn thế này đã rất hiếm, và
chiếc nhẫn kim cương đen như vậy thì lại càng hiếm hơn. Được thấy vật
phẩm quý hiếm nhường ấy, mọi người ai cũng ca tụng hết lời.

“Không biết đây có phải là chiếc nhẫn sáng hơn cả những vì sao…”

Từ từ nắm lấy tay phải cô, vành tai ửng đỏ, đáy mắt Việt Tuyên thoáng

chút lặng thinh, nhìn cô đắm đuối:

“… Em đồng ý nhận nó chứ?”

Trái tim Diệp Anh bỗng thắt dữ dội!

Cùng lúc đó, màn cầu hôn của Việt Tuyên giống như một lưỡi dao

găm sắc lạnh đâm trúng trái tim Việt Xán! Đôi bàn tay không thể kiềm chế
được nắm chặt lại, trái tim quặn thắt đến mức gần như muốn nứt toác, anh
không biết Diệp Anh sẽ trả lời thế nào, sự chờ đợi này dài đằng đẵng như
hình phạt lăng trì dưới địa ngục.

Giờ phút ấy, Việt Tuyên cũng đã đợi từ rất lâu, rất lâu.

Rất lâu, rất lâu.

Thậm chí khi chưa ý thức được mình đang chờ đợi, thì anh đã bắt đầu

đợi rồi. Trong những năm tháng không được nhìn thấy cô, anh đã bắt gặp
chiếc nhẫn kim cương này, lấp lánh ánh sáng đen rực rỡ, tựa hồ đôi mắt đen
láy xinh đẹp của cô. Hằng đêm, anh lặng lẽ vuốt ve chiếc nhẫn, anh có thể
nhìn ngắm nó cả đêm mà không biết tại sao mình lại ngắm nhìn chăm chú
như vậy. “… Em bằng lòng chứ?” Kiềm chế cơn ho trong cổ họng, Việt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.