TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 464

Tuyên nhận ra nỗi căng thẳng và nghẹt thở trong lòng mình. Rất lâu không
thấy cô trả lời, anh từ từ nhìn xuống, chỉ thấy những luồng khí lạnh tỏa ra
từ chính cơ thể mình.

“Nếu như anh bằng lòng hỏi em lần thứ ba”, bừng tỉnh sau cơn sững

sờ, Diệp Anh đã đưa ra quyết định, cô khẽ hít một hơi, “Có lẽ em đồng ý
trả lời câu hỏi này của anh”. Ngay sau đó, trong sự tĩnh lặng của cả hội
trường, Việt Tuyên đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cô, một lần nữa nín thở,
khẽ hỏi: “Diệp Anh, em có đồng ý nhận lời cầu hôn của anh không?”

“I’ll give you every thing I can. I'll build your dreams with these two

hands. We'll hang some memories on the walsl. And when (and when) just
the two of us are there. You won't have to ask if still care.‘Cause as the time
turns the page. My love won't age at all.”

(Anh nguyện trao em tất cả những gì anh có

Anh sẽ dệt những ước mơ của em bằng chính đôi tay này

Luôn giữ mãi những ký ức ngọt ngào

Và khi chỉ còn hai chúng ta ở đó

Em sẽ không còn hoài nghi về tình yêu anh trao em

Mặc cho thời gian có trôi đi

Tình yêu của anh là mãi mãi.)

“Em đồng ý”, đôi mắt đen láy ươn ướt, khóe môi Diệp Anh lộ rõ nụ

cười rạng rỡ. Trong tiếng vỗ tay và hò reo rầm rộ của các khách mời, đáy
mắt Việt Tuyên ánh lên nét cười rạng ngời, còn Việt Xán như rơi xuống hố
băng sâu thẳm, gương mặt bỗng chốc đanh lại, trắng bệch.

“I swear!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.