TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 520

hai chúng ta muốn ở bên nhau.”

Lông mi khẽ động, đôi mắt đen láy của Diệp Anh nhìn anh: “Không.”

“Em…” Việt Xán bực bội trong lòng, Diệp Anh chặn anh lại, lạnh

nhạt nói: “Việt Tuyên vẫn còn giá trị lợi dụng. Tuy Sâm Lạc Lãng đã chết,
nhưng vẫn phải lấy lại JUNGLE đã bị hắn ăn cắp. Còn cả Sâm Minh
Mỹ…” Ánh mắt trở nên lạnh lùng, u tối, Diệp Anh nhếch môi, mỉa mai
Việt Xán: “Ít ra hiện giờ, Việt Tuyên đáng tin hơn anh, anh ấy chưa từng
phản bội tôi. Tôi thà từ bỏ anh chứ không thể từ bỏ Việt Tuyên.”

Những lời nói tàn nhẫn này như một cây kim!

Việt Xán đau đớn đến mức lồng ngực quặn thắt, mùi tanh dâng trào

nơi lồng ngực. Trong đôi mắt đen láy lạnh lùng của cô, anh hiểu cô cố ý nói
thế, cô chưa bao giờ tha thứ cho anh, cái gọi là hợp tác cũng chỉ là cô ác ý
lấy cớ lợi dụng anh, giày vò anh mà thôi. Nhưng, dù là như thế, anh có thể
làm được gì cơ chứ.

Ánh mắt tối sầm, hồi lâu, Việt Xán đưa tay vuốt vết sẹo nhỏ dài trên

trán cô, che giấu vết thương đang rỉ máu trong lòng, nói với cô: “Không
sai, trước đây tại anh đã không tốt.”

Diệp Anh càng trở nên cảnh giác, dò xét anh: “Anh muốn làm gì?”

“Nói cho anh biết kế hoạch của em…”, không trả lời câu hỏi của cô,

ánh mắt anh từ từ rời khỏi trán cô, dừng lại trên chiếc nhẫn kim cương lấp
lánh như ánh sao trên tay cô, nói: “…Anh sẽ giúp em”.

Trên chiếc bàn tròn nhỏ dài bên cạnh, chiếc hộp caro đỏ trắng với đóa

hoa tường vi màu hồng xinh đẹp bên trên dường như đã bị người ta lãng
quên trong vòng xoáy của những hạt bụi dưới ánh mặt trời.

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.