Quay đầu nhìn anh, đáy mắt Diệp Anh lạnh nhạt, nói: “Thế thì lần sau
tôi gọi, anh không đến là được.”
“Em…”, nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa, ngồi sát vào cô, Việt Xán
chạm trán vào trán cô, mắt hừng hực lửa giận, hơi thở nóng rát:
“Em cố tình giày vò tôi đúng không? Lúc thì chủ động hẹn tôi, làm tôi
vui đến phát điên, nực cười như một chàng trai vừa biết yêu. Khi lại lạnh
như băng, khiến tôi chẳng biết phải làm thế nào.”
Bị ép đến ngả người trên ghế sô pha, bị trán anh chà xát, Diệp Anh có
chút sợ hãi nhìn gương mặt đang kề bên hàng mi cô, mạnh mẽ mà ngang
ngược, tỏa ra hơi thở hoang dã, nguy hiểm, điên cuồng đầy nam tính. Tuy
lúc này anh đang dùng những lời lẽ dịu dàng, mềm mỏng, nhưng cô biết rõ,
nếu cô chọc giận anh, anh có thể sẽ làm ra những việc cô khó có thể chịu
đựng được!
“Tôi chỉ cảm thấy cảm giác này rất không ổn.” Tránh ánh mắt rực lửa
của anh, Diệp Anh miễn cưỡng nghiêng đầu, hàng mi dài đổ bóng lên
gương mặt trắng trẻo, nói: “Giống như đang vụng trộm, giống như…”
Chăm chú nhìn cô, Việt Xán chau mày.
Diệp Anh cười đau khổ, tiếp tục nói: “…Tôi và anh lén lén lút lút…
giống một cặp gian…”
“Đủ rồi!” Không thể nghe cô nói tiếp được nữa, Việt Xán lớn tiếng cắt
ngang, anh buông cô ra, chau mày nghiên cứu từng biểu cảm nhỏ nhất trên
gương mặt cô, nói: “Chỉ vì điều này thôi sao?”
“Ừm.” Những đầu ngón tay vuốt ve hoa văn trắng xanh trên ghế sô
pha, cô mặc nhiên đáp.
“Nếu thế thì anh sẽ đi nói với Việt Tuyên”, Việt Xán vẫn nhìn cô chằm
chằm, “Người em yêu là anh, không phải cậu ấy, em muốn rời xa cậu ấy,