“Chứ không phải là những nhãn hiệu hỗn tạp, không thời thượng của
tập đoàn Tạ thị! Các cô bày những thứ rác rưởi này ở đây khiến khách hàng
của chúng ta sẽ coi JUNGLE như thứ hàng hạ cấp, ai còn mua đồ của
JUNGLE nữa chứ!”
Các nhân viên bối rối nhìn nhau.
Nhưng nhìn Sâm Minh Mỹ phẫn nộ như vậy, không ai dám giải thích,
lần trước chính vì nhờ có bộ sưu tập ‘Ôm’, khách hàng mới ùn ùn kéo đến,
khiến doanh thu bán hàng của JUNGLE cũng cao hơn thường ngày rất
nhiều.
“Ném hết những thứ này vào thùng rác cho tôi!”
Giật phắt tờ áp phích “Hàng mới về” của bộ sưu tập ‘Ôm’ khỏi tủ
trưng bày, Sâm Minh Mỹ quay người liền nhìn thấy trên màn hình tinh thể
lỏng lớn trong cửa hiệu đang phát những hình ảnh buổi trình diễn catwalk
của bộ sưu tập ‘Ôm’! Những cô người mẫu cao gầy, tiết tấu âm nhạc uyển
chuyển, ánh đèn chuyển động mờ ảo, giới phóng viên truyền thông điên
cuồng chụp ảnh, người cuối cùng bước lên sàn catwalk chính là Diệp Anh!
Một chiếc váy ‘Ôm’ dáng dài may riêng.
Hoa tiết hoa đen trắng, rõ rang là gam màu trầm, nhưng lại bừng sáng
vô cùng, gần như rực rỡ đến độ thách thức, làm nổi bật gương mặt băng
giá, lạnh nhạt của Diệp Anh, vừa lạnh lại vừa nóng, như băng với lửa.
Trong chiếc váy dài nổi bật đó.
Vóc dáng Diệp Anh yểu điệu, thướt tha như ma quỷ.
Máy quay lướt một vòng.