Bãi cát tăm tối, một bóng đen chầm chậm tiến đến sau lưng Sâm Minh
Mỹ. “Cô quả thật khó tìm đấy.” Nghe giọng nói trầm khàn, Sâm Minh Mỹ
sững người, đôi mắt ánh lên ngọn lửa vui mừng, nhưng khi quay đầu nhìn,
ngọn lửa trong mắt lập tức tắt ngóm. “…Là cô.” Đầu óc mơ mơ màng
màng, Sâm Minh Mỹ buồn bã tiếp tục nhìn ra biển.
“Ngoài tôi ra còn có người khác nhớ tới cô sao?” Toàn thân mặc đồ
đen, mái tóc ngắn, Thái Na mỉa mai nhìn năm chai rượu đã uống cạn bên
cạnh Sâm Minh Mỹ, nói: “Tửu lượng không tồi.”
“Ha ha!” Sâm Minh Mỹ cười điên loạn, lại ngửa cổ tu một ngụm lớn,
“…Chút rượu này có là gì, thêm năm chai nữa tôi cũng không sợ”.
“Gọi tôi ra đây làm gì?” Thái Na mất kiên nhẫn: “Nếu như gọi tôi đến
để xem cô uống rượu thì không được đâu, còn mấy em vẫn đang đợi tôi ở
quán bar”.
“Ha, ha!”
Sâm Minh Mỹ liêu xiêu đứng lên, nhào vào người Thái Na, lả lơi cười
nói: “Tôi…tôi gọi cô ra đây… cô đáng lẽ nên vui mừng mới đúng… không
phải cô luôn…ha ha”.
Thái Na đẩy cô ra, dò xét cô một cách đầy hồ nghi:
“Cô bị cái gì kích động sao?”
“Ha, ha, ha, ha!” Sâm Minh Mỹ cười rất vui vẻ, áp sát vào người Thái
Na, “Thái Na, cô chỉ cần nói một câu thôi…Cô có muốn tôi không…Tôi…
không còn… không còn gì nữa… không còn ai yêu tôi… Không có ai cần
tôi… Thái Na, ha, ha, ha, ha… Cô cũng không muốn tôi nữa rồi, đúng
không … con người thật là đê tiện… dù là một miếng xương chó, chỉ cần
có người tranh giành… thì cũng thành một viên ngọc… không có người
tranh…thì…”.