Liêu Ty kích động đưa tay sờ vào trang phục trên người người mẫu.
Thiết kế này chỉ có thể thuộc về những bậc thầy hàng đầu trên thế giới, cho
dù đây không phải là tác phẩm do anh ta thiết kế nhưng cũng có thể được
chiêm ngưỡng những tác phẩm như thế cũng là điều vô cùng vinh dự!
So với sự kích động của Quỳnh An và Liêu Tu, Sâm Minh Mỹ lại tỏ ra
điềm đạm hơn rất nhiều. Cô đang chỉnh sửa lại lần cuối kích thước trang
phục trên người người mẫu. Sâm Minh Mỹ ngồi xổm xuống, lấy ghim băng
đính lại cho trang phục khít với vòng eo hơn nữa, mím môi cười, nói:
“Cũng khá thôi, chỉ có điều là kiểu thiết kế này khá hiếm gặp mà
thôi.”
“Không!”
Liêu Tu lập tức nói:
“Giống như Chanel đưa thiết kế quần liệt vào phạm trù thời trang nữ
mang đầy tính cách mạng. Thiết kế này của cô cũng sẽ có hiệu quả gây
chấn động như vậy!”
Thảo nào khoảng thời gian trước Sâm Minh Mỹ giữ bí mật nghiêm
ngặt về tác phẩm tham dự cuộc thi của mình như vậy. Quỳnh An và Liêu
Tu đều chưa từng nhìn thấy bản vẽ, sau đó bước vào giai đoạn chế tác, Sâm
Minh Mỹ đã mời riêng đội ngũ cắt may từ Đức sang, tất cả đều hết sức bí
mật. Cảm thấy không được tin tưởng, trong lòng anh ta có chút không vui
nhưng giờ phút này anh ta thấy điều đó hoàn toàn có thể hiểu được, bản
thiết kế xuất sắc như thế này một khi bị tiết lộ bị ăn cắp sẽ gây tổn thất rất
lớn cho Sâm Minh Mỹ.
“Vậy sao?” Sâm Minh Mỹ dường như đang cười ra hiệu cho người
mẫu quay người, rồi dùng ghim băng định lại đường chiết eo phía sau, nói
với Liêu Tu và Quỳnh An.