TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 627

anh từng làm. Khi anh máy móc điều khiển xe lăn qua khóm tường vi đỏ
tươi, trong sự hợp âm của tiếng mưa và tiếng sấm, cô đã run rẩy lùi về sau
một bước như thể phát hiện trên người anh có độc, cho dù trong tay cô
đang cầm ô và áo khoác cho anh tránh mưa tránh rét.

“Khụ khụ!” Lồng ngực như thể bị nhét đầy khí lạnh, Việt Tuyên bịt

miệng, cố kìm cơn ho dữ dội, sắc mặt tráng bệch chẳng khác gì cánh hoa
dành dành ướt đẫm. Bên ngoài cửa sổ văn phòng, đêm đã về khuya, ánh
trăng sáng tỏ treo lơ lững trên bầu trời, anh im lặng hồi lâu, cho đến khi Tạ
Phố nghe xong cuộc điện thoại, khẽ khàng thông báo với anh.

***

Diệp Anh tỉnh dậy, phát hiện mình vẫn đang trong chiếc Mayback.

Màu hồng đào ngập tràn trước mắt khiến cô hơi hoảng hốt, rất lâu, rất lâu
trước đây, cha cô cũng thích trang trí phòng cô bằng màu hồng giống như
thế giới thần tiên của cô công chúa nhỏ. Thực ra, cô chẳng thích màu hồng
đến vậy, nhưng lại chưa từng nói cho cha biết.

Bên ngoài, trăng sáng vằng vặc. Cô tưởng mình đã ngủ rất lâu nhưng

chiếc đồng hồ đo giờ trên xe cho biết cô mới ngủ được khoảng hai mươi
phút.

“Tỉnh rồi à?” Cánh cửa xe bên cạnh mở ra, Khổng Diễn Đình thò

người vào, thấy cô đã tỉnh dậy, có chút tiếc nuối: “Cứ tưởng ông trời cuối
cùng cũng thương tình mà cho tôi cơ hội được bế nữ thần cơ đấy”.

“Cảm ơn”, Diệp Anh cười, đôi chân dài bước ra khỏi xe.

Đêm khuya, không khí mát lạnh, trong lành.

Phía trước là khu căn hộ đèn đuốc rực rỡ, cô cùng Khổng Diễn Đình

cùng tiến vào. Thang máy dừng ở tầng mười tám, “Tinh” một tiếng, cửa
thang máy mở ra, đại sảnh rộng rãi, trên sàn đặt một bình lớn, đủ các loại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.