TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 82

Một khuôn mặt đầy nam tính, như được đúc bằng thép, nhưng lại mềm

mại như có ngọn lửa tiềm ẩn đang tỏa sáng bên trong, một vẻ đẹp rạng
ngời, nhưng cũng có sức sát thương ghê gớm. Cơ hồ anh ta có thể dễ dàng
hủy diệt đối phương, cũng có thể dễ dàng khiến đối phương bùng cháy.

Đó là một sự tồn tại nguy hiểm.

Nguy hiểm và xa lạ.

Rất lâu, rất lâu trước đây, đã từng có một chàng thiếu niên hung hãn và

hoang dại, ngông cuồng nắm tay cô, chạy như điên trên phố trong đêm.
Đêm đó trời mưa, cô được anh ôm vào lòng, nhưng lòng lại thầm lo hoa
tường vi liệu có bị nước mưa xối dập nát hay không.

“Đi theo anh!”

Chàng thiếu niên ánh mắt mãnh liệt nhìn cô.

“Anh đã lo xong mọi việc, em chỉ cần đi theo anh!”

Trong đêm mưa đen thẳm, chàng thiếu niên ấy cuồng loạn hôn vào

tóc, hôn lên hai má cô.

Còn người đàn ông trước mặt.

Là người xa lạ.

Diệp Anh cụp mắt.

“Anh, anh đã về.”

Giọng Việt Tuyên rất nhẹ, ánh mắt cũng phẳng lặng hầu như không

biểu cảm, nhưng khóe môi hé cười như đóa tường vi trắng ưu nhã sau lưng
anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.