TÙY ĐƯỜNG DIỄN NGHĨA - Trang 1148

mai cũng hàng hơn hai trăm thạch. Còn ở trong điện, trong cung, không
thắp nến, mà treo một trăm hai mươi viên ngọc để chiếu sáng chẳng khác gì
ban ngày, lại thêm những viên ngọc "Minh nguyệt bảo dạ quang" của nước
ngoài đem cống, viên to có đến sáu bảy tấc, viên nhỏ cũng phải ba bốn tấc.
Mỗi viên như thế, giá bằng mười vạn lạng vàng. Nay ở đây, bệ hạ chẳng có
minh châu, ngọc quý, mà toàn là đèn nến, khiến cho khói hơi xông khắp
người, thật chẳng thanh nhã. Nhưng đó lại là những việc của kẻ mất nước,
nguyện xin bệ hạ hãy tránh xa.
Thái Tôn miệng tuy không nói, nhưng lòng nghĩ mông lung, không khỏi
thầm phục sự hoa lệ của Dượng Đế: "Ngọc dạ quang, cho đến bảo ngọc, thì
ngày khác nương nương cũng đến đem cho kẻ khác thôi!".
Trong ánh sáng chập chờn, chén khuyên, chén uống, mãi hết canh hai. Vũ
Tài nhân thấy Tiêu hậu vô cùng tha thướt, uyển chuyển chẳng giống tuổi
năm mươi chút nào, thầm nghĩ: "Mụ này còn mang được dáng vẻ thế kia,
thì còn đủ sức mê hoặc được người đời lắm đây!”. Tiêu Hậu cũng xem xét
kỹ Vũ Tài nhân, càng nhìn càng thấy diễm lệ, nhưng không có vẻ yểu điệu,
nhàn nhã. Từ Huệ Phi cùng chúng cung nữ, thấy cả ba người ngồi sát lại
nhau, liền lấy cớ thay áo giục mọi người giải tiệc. Tiêu Hậu cũng từ tạ mà
ra. Thái Tôn còn kéo Tiêu Hậu, Vũ Tài nhân mà nói:
- Hãy vào phòng ngủ, xen đèn một lát nữa đã!

Không biết rồi sự thể thế nào, hãy xem hồi sau phân rõ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.