TÙY ĐƯỜNG DIỄN NGHĨA - Trang 1242

lâu nay tiếng tăm cả hai bằng nhau, không ai trên ai dưới. Nay chỉ thấy
công chúa khen tài Chi Vấn trên đời không ai sánh, nên trong lòng không
phục.

Đến năm Cảnh Long thứ ba, ngày ba mươi tháng giêng. Trung Tôn đi chơi
hồ Côn Minh, ban yến cho quần thần. Hồ Côn Minh này đào từ thời Hán
Vũ Đế. Vũ Đế vốn là một hoàng đế "hiếu đại hý công", muốn chinh phạt
nước Côn Minh, nhân nước này có hồ rộng tới ba trăm dặm, cực kỳ hiểm
trở, nên mới đào hồ này ở đây, để theo đó mà tập thủy quân. Vì vậy hồ vừa
rộng vừa hùng vĩ, trong hồ có lầu các đình tạ, sẵn mọi thứ cho việc ngự du.
Trước đó hai ngày, Trung Tôn đã truyền dụ cho trăm quan, mỗi người phải
dâng một bài ngũ ngôn bài luật tức sự, sẽ tuyển bài thơ hay nhất, để phổ
vào khúc điệu mới, vì vậy các quan đua nhau đem những lời hoa diễm nhất
vào thơ. Vi Hoàng hậu nói với Trung Tôn:
- Các quan trong triều tự phụ tài cao, không tin rằng phi tần trong nội cung,
cũng có người sẵn tài năng chẳng kém gì đàn ông. Cứ như ngụ ý của thiếp,
ngày mai nên cho những bài thơ của quần thần làm ra, lệnh cho Thượng
Quan Chiêu nghi bình duyệt, để mọi người thấy trong cung cũng có bậc tài
tử, từ đó về sau, mỗi lần làm thơ ứng chế, không ai là không gắng hết sức.
Trung Tôn thích ý mà rằng:
- Những lời này thật hợp ý trẫm!
Uyển Nhi vội thưa:
- Thần thiếp chỉ là một cung nga, nay đứng ra bình phẩm thơ ca của trăm
quan, liệu mọi người có phục chăng?
Trung Tôn cười:
- Chỉ cần khanh bình cho công bằng xác đáng, thì chẳng có điều gì đáng
ngại cả.

Liền truyền lệnh dựng ngay trên bờ hồ. Côn Minh một tòa lầu phủ đầy lụa
là, gấm vóc, để Thượng Quan Chiêu nghi ngồi bình thơ.

Thánh chỉ ban ra, người người nghị luận xôn xao, kẻ cho rằng coi thường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.