TÙY ĐƯỜNG DIỄN NGHĨA - Trang 1284

lãm, tất không thể sửa, bài văn dẫu có nhiều lời khen đi nữa, sau này muốn
chữa bằng những câu "bới lông tìm vết", để báo thù xưa, cũng không kịp
nữa. Nhớ lấy! Nhớ lấy!

1 Tiên nghiêm: chỉ kính trọng người cha đã mất (của mình hoặc của người
đều được)

Nói xong, nhắm mắt, qua đời. Người con dậm chân than khóc, lập tức dâng
biểu lên tâu trình, cáo phó các quan viên, xếp đặt tang ma.
Đại liệm xong xuôi, liền bày mành trướng để làm lễ phúng, các quan trong
triều đều tới lễ lạy. Trương Duyệt lúc này đang làm học sĩ ở Tập hiền viện,
cũng có mặt.

Người con theo đúng như lời dặn dò, đêm rất nhiều đồ vàng ngọc quý, bày
ra bàn ngay cạnh linh sàng. Trương Duyệt phúng xong, người con cúi đầu
tạ ơn, họ Trương bỗng thấy rất nhiều thứ bày trên bàn, nhân mới chỉ tay mà
hỏi:
- Tại sao lại bày những thứ này ở đây?
Người con đáp:
- Những thứ này đều là những thứ tiên nghiêm ngày thường vẫn thích, chọn
một vài thứ, bày ra đấy gọi là vậy.
Trương Duyệt đáp:
- Lệnh tiên công đã thích, tất phải là những thứ khác thường.
Liền bước tới bên bàn, cầm lấy từng thứ xem xét, tán thưởng không ngớt.
Người con liền thưa:
- Những thứ này không đáng để tiên sinh để ý, nếu không chê là thô lậu,
xin được đưa sang dâng tiên sinh.
Trương Duyệt thản nhiên đáp:
- Thật được công tử quá thương đến, nhưng chẳng lẽ lại định đoạt lấy
những thứ lệnh công ngày xưa thích sao?
Người con thưa:
- Tiên sinh vốn là chỗ bạn bè của tiên nghiêm, dẫu tiên nghiêm có còn,
cũng chẳng tiếc. Phương chi tiên nghiêm từng dặn lại, muốn được cây bút

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.