TÙY ĐƯỜNG DIỄN NGHĨA - Trang 1285

lớn của tiên sinh viết cho một bài văn bia, sao lại dám tiếc gì châu ngọc.
Chỉ mong tiên nghiêm dẫu chết cũng còn tiếng danh, kẻ bất hiếu này xin
kết cỏ ngậm vành để báo ơn, mấy thứ đồ này liệu có đáng gì đâu!

Nói xong, khóc mà lạy sát đất. Trương Duyệt nâng dậy mà rằng:
- Bút thô lỗ này lấy gì đã làm quý, nay đã được để tâm đến thế, sao lại
không dám đem hết tài để ngợi ca lệnh tiên công.

Người con lại lạy tạ tạ ơn. Trương Duyệt đã về. Người con đem tất cả
những thứ đã bày, sai người đưa sang, lại nhờ người dùng lời mềm mỏng,
để lấy lại ngay được bài văn, gọi thợ đục đá, mài bia chờ sẵn, chỉ đợi được
bài văn về là khắc ngay.

Trương Duyệt mới nhận được những đồ tặng quý của người con, trong lòng
hoan hỷ, liền viết ngay một bài văn bia thật hay, ngợi ca công nghiệp của
Diêu Sùng mấy năm làm tể tướng thật hùng hồn, hoa mỹ, lại thêm tỏ tình
cảm phục hàng ngày của mình ra sao. Văn vừa viết xong, người nhà họ
Diêu đã chờ sẵn để xin về.

Người con được bài văn, lệnh ngay cho thợ đá khắc suốt đêm ngày. Đang
định đưa trình Huyền Tông, thì gặp ngay lúc Huyền Tông sai Cao Lực Sĩ
tới để lấy những trước tác của Diêu Sùng. Người con nhân dịp đưa cả bài
văn bia của Trương Duyệt, nhờ Cao Lực Sĩ trình ngay lên hoàng thượng,
Huyền Tông xem xong liền khen:
- Con người này phải có bài văn này để biểu dương mới đáng.
Lại nói Trương Duyệt qua một đêm bỗng nghĩ ra:
"Ta với họ Diêu vốn bất hòa, mấy lần chịu họa với lão già này. Nay họ
Diêu chết, ta chẳng nghĩ tới chuyện báo thù cũng là đã rộng rãi lắm rồi, sao
lại còn làm văn ngợi ca. Nay đã trót khen, mai kia làm sao mà chê được
nữa. Thế là dẫu có người chê họ Diêu, ta lại phải đứng ra mà bênh vực sao,
điều này quả không xong rồi".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.