TÙY ĐƯỜNG DIỄN NGHĨA - Trang 1384

Nỡ cho phượng sĩ hứng rồi tung!

Ngày hôm sau Huyền Tông mật sai người đến Tây Lương phủ, tìm đến tửu
điếm mà Huyền Tông đã cầm ngọc như ý, đem theo chiếc nhẫn bạc để
chuộc lại. Sứ giả đi mấy ngày, quả nhiên chuộc được về, nên Huyền Tông
lại càng tin rằng cuộc đi chơi tối hôm thượng nguyên là thật, không phải
hư.

Mấy tháng sau, quan sở lại tâu về triều: "Đêm mười lăm tháng giêng sau
canh hai, trên trời bỗng thấy hàng vạn đóa mây ngũ sắc. Trong mây ẩn hiện
hàng đoàn tiên nữ, từng từng lớp lớp rất rõ ràng. Lại có nghe cả tiếng nhạc
du dương, không phải là thứ nhạc ở trần gian. Những điều này rõ là điềm
thái bình thịnh thế. Vậy nên tâu rõ thánh thượng biết". Huyền Tông xem
xong lấy làm kỳ lạ, nhưng cũng không nói gì, chỉ ngự phê vào bản tâu.

Nguyên là điệu “Nghê thường vũ y khúc", là do ở năm Khai Nguyên thời
Huyền Tông, Huyền Tông thường mơ chơi cung trăng, thấy khoảng mười
tiên nữ, mặc áo trắng rộng, tiếng bảo ngọc khẽ lung linh, vừa hát vừa múa
trong cung Quảng Hàn, thanh điệu thánh thót, ở nhân gian không hề nghe
bao giờ. Huyền Tông bèn cất tiếng hỏi:
- Khúc nhạc này có tên gì?
Bầy tiên nữ thưa:
- Gọi là "Nghê thường vũ y khúc".

Huyền Tông trong giấc mộng nhưng vẫn nhớ thanh điệu, lúc tỉnh dậy vẫn
không quên, liền truyền cho nhạc công, tập thành khúc điệu quả là không
phải điệu khúc của nhân gian vậy!

Huyền Tông càng thêm tin hai vị đạo sĩ, lại nghe Trương Quả mỗi lần ra
khỏi cửa, thường cưỡi một con lừa trắng, đi nhanh như bay, đến khi trở về
vẫn con lừa ấy, tay phẩy mấy cái lừa thành hình giấy, đem cất vào trong
tráp, lúc nào muốn cưỡi lại đem ra lấy nước phun vào, nghiễm nhiên thành

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.