TÙY ĐƯỜNG DIỄN NGHĨA - Trang 220

viết theo lời bá mẫu dặn, trong thư có nói bá mẫu bị ốm, không thề cầm bút
viết. Theo ý Hùng Tín này, hiền đệ nên tức tốc về quê, gặp bá mẫu, để trọn
vẹn đạo hiếu.
Thúc Bảo nghe thế, tay chân rã rời, nước mắt lã chã:
- Đơn nhị ca, sự thể đến thế này, tội của đệ không thể tha. Nhưng con ngựa
của đệ cưỡi ở U Châu về lại yếu quá, đường còn dài, lòng thì muốn nhanh,
nhưng ngựa lại chậm, làm thế nào bây giờ?
Hùng Tín nói:
- Ngày hiền huynh đi U Châu, phủ Lộ Châu mang con hoàng phiêu ra bán.
Hùng Tín bèn đem ba mươi lạng, mang nạp vào kho phủ, mua con hoàng
phiêu về Nhị Hiền trang này. Cứ mỗi lần nhớ tới hiền huynh, lại ra tầu
ngắm hoàng phiêu, thấy vật nhớ người. Hôm qua ra tầu ngựa, con hoàng
phiêu hình như cũng biết chủ cũ của nó sắp về vừa nhảy vừa hí mãi không
thôi, như muốn mách với người điều gì. Quả thật hôm nay hiền huynh có
mặt ở đây.
Nói rồi gọi đầy tớ dắt con hoàng phiêu ra. Thúc Bảo bái tạ, Hùng Tín đem
yên cương của phủ Lộ Châu trả lại, vốn là Hùng Tín đo kích thước con
hoàng phiêu mà đặt, lau chùi sạch sẽ, tu sửa cẩn thận, đem hành lý buộc
chu đáo. Rồi không quay lại bàn rượu nữa, Thúc Bảo từ biệt ba bạn, lên
ngựa ra khỏi trang trại, giục ngựa ra roi, như một luồng gió:

Thi đậu ngựa về quê
Thuyền buồm căng gió bay
Một mạch thẳng vun vút
Như tên nỏ buông dây.

Vó ngựa ruổi giong, bên tai chỉ nghe ù ù tiếng gió, qua Phùng Châu, trời
vừa sáng rõ , vượt được một nghìn ba trăm dặm đường, giữa giờ ngọ ngày
hôm sau thì đã đến đất Tế Châu. Tính cả đầu lẫn cuối, Thúc Bảo đã xa Tế
Châu cũng đã ba năm, mãi nay mới được nhìn quê lòng quả như có cánh,
đề mau về tới nhà mình. Về đến đường phố, Thúc Bảo xuống ngựa, lấy
khăn chùm kín đầu sợ người quen nhìn thấy, chân bước vội men theo tường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.