TÙY ĐƯỜNG DIỄN NGHĨA - Trang 338

Còn nếu bản lĩnh của họ tốt hơn, thì đối phương kia sẽ thiệt hại. Biết đâu
cũng là bạn bè mà nhị ca mời đi Sơn Đông chờ ở đấy, thì lại tổn thương đến
tình nghĩa giang hồ vậy.
Hùng Tín tán đồng:
- Hiền đệ nói có lý lắm. Vậy xin nhờ hiền đệ lên xem sao.
Bá Đương nhận lời:
- Tiểu đệ đâu dám từ nan.

Rồi xách cây thương bạc ruổi lên phía trước, thấy trong đám khói mịt mù,
quả nhiên Bội Chi, Quốc Tuấn đang thua chạy quay lại. Thì ra đúng là Sài
Tự Xương y hẹn ở đây chờ Bá Đương, hành lý của Tự Xương thì nặng,
trang phục đầy màu sắc lấp lánh, như chọc vào mắt bọn Vưu Tuấn Đạt,
Trình Giảo Kim nên xảy ra chuyện xung dột ngay. Tự Xương cũng là kẻ có
bản lĩnh, nhưng vì một đánh hai, nên cũng có chỗ bất cập, vừa dịp Bội Chi,
Quốc Tuấn xông đến bạt đao tương trợ. Giảo Kim giơ búa đón đánh hai
người, để mặc Vưu Thông quần với Tự Xương một mình. Giảo Kim chẳng
hỏi chẳng rằng, nện hết búa này đến búa khác, làm đến nỗi Bội Chi cùng
Quốc Tuấn đều phải bỏ chạy, Giảo Kim giục ngựa đuổi theo. Chẳng khác
gì:

Tinh tường như mắt chim ưng
Nhanh như chớp, bóng thỏ rừng về hang.

Bội Chi, Quốc Tuấn thấy Bá Đương vội nói:
- Gặp phải tay tướng cướp không vừa?
Bá Đương nhường đường cho hai người, rồi lặng lẽ tiến lên phía trước, gọi
lớn:
- Anh bạn ơi! Hãy từ từ xem sao đã, hình như ta với anh đi cùng một con
đường thì phải.
Giảo Kim vốn nghe không hiểu tiếng vùng kinh đô, cứ thế giơ búa nhằm
trán Bá Đương mà nện xuống, miệng thì hét lớn:
- Ta chẳng phải kẻ ăn chay niệm phật gì cả, mà kể lể Đạo với Phật! (l)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.