TÙY ĐƯỜNG DIỄN NGHĨA - Trang 515

Cả hai nhận ra nhau, chào hỏi xong xuôi. Khứ Tà hỏi Thúc Bảo đi đâu.
Thúc Bảo đáp:
- Được sai đi giám đốc việc đào sông.
Thúc Bảo hỏi lại Khứ Tà, Khứ Tà đáp:
- Tiểu đệ cũng làm dưới trướng quan Khai hà đô hộ họ Ma. Rồi đem
chuyện đào sông ở Ung Khâu, tìm vào huyệt đá, thấy Hoàng Phủ Quân
đánh chuột, rồi khuyên bảo ra sao, cả chuyện gặp ông già thần tiên ở Tung
Dương, Thiếu Thất Sơn như thế nào kể cho Thúc Bảo nghe. Thúc Bảo nói:
- Bây giờ đại huynh đi đâu?
Khứ Tà đáp:
- Tiểu đệ đã thấy rõ sự đời nhiều, nên chán ngán thác bệnh từ quan, về tìm
nơi nào đó ẩn thân. Không ngờ đến lượt hiền huynh lại vướng vào bàn tay
họ Ma này. Y là một kẻ tâm địa tham ác khó mà phụng sự cho được, xin
hiền huynh lưu ý.

Hai người chia tay.

Thúc Bảo vốn là người chính trực, không tin chuyện quỷ thần, cho nên
cũng không tin chuyện Khứ Tà kể. Mới tới ThưDương mấy ngày đầu, hoặc
qua thôn lớn, thôn nhỏ, hoặc vào vài lều tranh bên đường, thường thường
Thúc Bảo vẫn nghe đây đó tiếng khóc văng vẳng, Thúc Bảo nghĩ ngợi: "Có
lẽ vùng này gần nơi đào sông, dân đều bị bắt đi phu dịch, ruộng đồng, vườn
tược bỏ hoang phế. Trong nhà chẳng còn manh áo lành, chẳng còn được
ống gạo, cho nên khóc than thế này chăng? Nhưng đến khi nghe rõ hơn thì
lại là khóc con gái bé, con trai nhỏ. Thúc Bảo lại nghĩ: "Có lẽ là trời gieo
bệnh đậu mùa, cho nên trẻ con chết nhiều nên ở đâu cũng nghe khóc
chăng?". Nhưng lẫn trong tiếng khóc, lại nghe cả lời rủa nguyền sau:
- Cha đời thằng giặc cướp Bát Vương, sao nỡ cướp mất con vàng con bạc
của ta đi đâu?
Cũng có kẻ còn than vãn:
- Con nhỏ của ta ơi. Nay con bị giặc cướp bắt cóc con đi, không biết còn
ngày nào trở về nữa không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.