TÙY ĐƯỜNG DIỄN NGHĨA - Trang 516

Thôi thì hàng trăm hàng nghìn lời khóc lóc, kể lể đại loại như thế. Thúc
Bảo đắn đo: "Lạ nhỉ, nếu thế này thì cũng phải khóc con trẻ chết bệnh?".
Lại ngầm nghĩ: "Hoặc giả năm mất mùa đói kém, có chuyện lường gạt trẻ
con gì chăng? Nhưng tại sao lại nhiều đến như thế được? Nhất định phải có
nguyên do gì chứ? “.
Chính là:

Xóm xóm vang rên khóc
Nơi nơi tiếng thở than
Dế giun kêu đứt nối
Hành khách lệ tuôn tràn.

Đến Ngưu Gia trang, quân lính thì đi trước cũng có, đi sau cũng có, Thúc
Bảo cùng với hai mươi gia đinh dừng lại đây để nấu ăn. Trong lúc cơm còn
chưa chín. Thúc Bảo vốn trong lòng đang có nhiều nghĩ ngợi, mới vào
trong thôn xem xét, thấy trước cửa nhà, có một đám trai tráng khoảng ba
bốn người, lại thêm một ông già, tay chống gậy, tay kia che vành tai để
nghe chuyện cho rõ, Thúc Bảo cũng lại gần nghe ngóng. Một người nói:
- Ngày hôm qua con nhỏ nhà họ Trương cũng bị bắt mất rồi!
Một người tiếp:
- Ngày hôm kia thì thằng cháu của ông già họ Vương cũng đã bị mang đi
rồi. Bố nó đã bị bắt đi đào sông, nhà ấy rồi sống sao bây giờ?
Lại một người nữa:
- Chẳng mấy nhà còn trẻ con nữa. Vợ chồng nhà họ Triệu, sinh được mỗi
một thằng bé, còn quý hơn vàng, đêm qua cũng mất rồi!
Ông già gật đầu than vãn:
- Thật chẳng khác gì loài chó sói. Nghe đâu ở làng Thượng, cũng mất đến
hai ba chục đứa nhỏ rồi.
Thúc Bảo bèn hỏi ông già:
- Lão trượng, xin cho hỏi ở thôn ta, đã bị bọn giám công cùng bọn lính
tráng lừa mất bao nhiêu trẻ con cả thảy rồi?
Ông già đáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.