TÙY ĐƯỜNG DIỄN NGHĨA - Trang 528

Vẫy bút nhân đề "Lương phủ ngâm.(1)
1 Lương phủ ngâm: tên một bài thơ tỏ chí thanh cao của Khổng Minh, khi
còn ở ẩn ở núi Nga Long (Tam Quốc diễn nghĩa).

Nhà trên gồm ba gian lợp cỏ, phía sau còn có thêm mấy gian nhà tranh, hai
bên là rừng trúc âm u, lặng lẽ, có thêm mấy gian thư phòng ở bên phải,
xung quanh vây bằng một dãy tường thấp, trồng thêm mấy dãy dâu, mấy
ruộng lúa mạch, là vườn trồng táo. Trước đó Thúc Bảo đã bàn với Ninh
Thị, kẻ nông nổi không hợp với người đời, mẹ già, vợ con rời về ngoài
thành. Phàn Kiến Uy cùng Giả Nhuận Phủ còn khuyên Thúc Bảo nên tìm
đến Lai Tổng quản, Thúc Bảo khẽ cười đáp:
- Rồi cũng đến thế mà thôi? Được nhàn thân lúc nào là hay lúc ấy việc gì
bôn ba khó nhọc, lại nhục tấm thân!

Về sau Lai Tổng quản cũng có cho người tìm đến, Thúc Bảo khước từ, lấy
cớ mẹ già, mình lại mang bệnh, không thể cáng đáng được công vụ, Lai
Tổng quản cũng không muốn nài ép. Bạn bè thỉnh thoảng cũng có người
tìm đến, cùng nhau tiệc rượu đàm đạo nhưng từ chối không ra khỏi cửa, lấy
cớ mẹ già. Ngày ngày Thúc Bảo vào non ra suối, trồng trúc, trưa đến đánh
vài ván cờ, tất cả chuyện anh hùng tráng chí đều chôn chặt vào trong lòng.
Khiến bọn Phàn Kiến Uy, Giả Nhuận Phủ cũng phải phàn nàn với nhau:
- Đáng tiếc một bậc anh hùng như vậy, chỉ vì gặp vài lần hoạn nạn, mà đến
nỗi chí khí tiêu ma, gửi đời cho cây cỏ, núi non cho được!
Chẳng biết Thúc Bảo đã thấy rõ sự đời chưa, chí đã kiên định chưa, đã hiểu
ra rằng mai sau không thể không có mặt mình, cũng không thể nào gác hẳn
tấm thân anh hùng đầy nhuệ khí của mình mãi mãi vào chốn lâm tuyền cho
được? Lẽ như vậy chăng?
Chính là:

Bên hồ chiều tối ngại buông cần
Ngọn gió đùa lay mảnh áo đơn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.