TÙY ĐƯỜNG DIỄN NGHĨA - Trang 832

Thương thay!

Thúc Bảo trên ngựa, nghe những lời này, những muốn thả ngay Thế Dân ra,
nhưng nhiều mắt, nhiều tai, không thể làm được, nên đành cứ thế, giải Thế
Dân về.

Ngụy Công sai lực sĩ giải Thế Dân ra trước thềm, lớn tiếng trách mắng:
- Ngươi quả là phường gian tham, tự mình tìm đến cái chết. Cha ngươi trấn
thủ Trường An, đất rộng người đông. Ta ở Dung Thành này, bất quá mấy
vạn dân, mới đây lấy Hà Nam, nay lại nghe chuyện đánh úp thành này nữa
sao? Thế thì còn đạo lý nào nữa?
Tần Vương đáp:
- Xin thúc phụ hãy nguôi cơn thịnh nộ, cháu xin có lời thưa, nhân vì Vương
Thế Sung ở Lạc Dương, giết sứ thần của phụ thân, nên mới sai cháu lãnh
binh tiễu trừ, sau một trận thua, Thế Sung đóng cửa không chịu ra khỏi
thành, cháu phải lui binh về chân núi Thiên Thu Lãnh, nhân say rượu rồi đi
săn. Chẳng có lòng nào mà nhìn ngó Kim Dung thành của thúc phụ, xin
thúc phụ đừng nghi oan.
Ngụy Công giận dữ:
- Ngươi đừng giở giọng giảo hoạt, ta với ngươi nào có thân thích gì mà
mượn tiếng gọi chú xưng cháu, chẳng qua ngươi cậy mình tài cán coi
thường kẻ khác nên tới đây, nhòm ngó thực hư, để lựa kế mà hành động,
nay lại lấy lời ngon ngọt lừa ta sao nổi.

Quát võ sĩ lôi ra chém đầu. Ngụy Trưng lên tiếng khuyên giải.
- Chúa công mà giết Thế Dân, thì không phải là kế an định xã tắc, mà Kim
Dung thành này sẽ gặp tai họa đến nơi.
Huyền Thúy hỏi:
- Tại sao?
Ngụy Trưng thưa:
- Người này đã từng đông chinh tây thảo, giành được Trường An, cùng với
cha lên ngôi trấn giữ một phương, binh tinh lương nhiều, thủ hạ nhiều như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.