- Nhưng ni viện đây là thực sự đấy, có mỗi mình bà cụ ni viện trưởng ở
đấy thôi.
- Thì đã sao? Bà cụ là một chuyện, còn như tiên sinh Xada với cô nào tre
trẻ...
- Thôi đừng đùa cợt lố bịch nữa, - Takichiro phì cười, - tôi có việc với
chú đây.
- Việc à? Với tôi?
- Phải. Tôi tính ghé vào đấy hôm nay.
- Rất hân hạnh, xin mời bác. - Xoxuke không giấu nổi vẻ thắc mắc. - Tôi
ở nhà cả ngày, đang làm việc. Chắc qua điện thoại cũng nghe thấy tiếng
máy lách cách đấy.
- Có tôi có nghe! Mà chú biết không, tôi đã thấy nhớ nhung thứ ồn ào ấy
rồi.
- Có lẽ bác thì nhớ nhung chứ đối với tôi cái tiếng ồn ào ấy là miếng cơm
manh áo sát sườn. Nó mà dứt là tôi tong. Đây không phải như chuyện bác
tiêu khiển trong ni viện hẻo lánh...
Chưa đầy nửa tiếng, chiếc ôtô có Takichiro ngồi đã dừng ở cạnh nhà
Xoxuke.
Takichiro bước vào nhà. Cặp mắt ông sáng lên. Ông hấp tấp mở
) ra.
- Đây, tôi định yêu cầu chú, - ông vừa nói vừa xoay đảo lung tung bức
vẽ.
- Thắt lưng! - Xoxuke thốt lên và chăm chú nhìn Takichiro. - Lộng lẫy,
hiện đại quá - khác hẳn phong cách của bác, Xada tiên sinh ạ. Thôi phải
rồi...Đúng là giành cho cái người cùng ở ẩn với bác trong ni viện chứ gì?...
- Chú lại suy bụng ta... - Takichiro bật cười. - Cho con gái chúng tôi.