những ai là người duy nhất chuyên sản xuất thắt lưng bây giờ. Những
người ấy, như Idzukura chẳng hạn, có hẳn một công xưởng thật sự hiện đại
- một xí nghiệp bốn tầng theo lối Âu châu. Đằng ấy họ dệt tới năm trăm cái
thắt lưng mỗi ngày, công nhân dự phần điều khiển, nghe nói tuổi trung bình
thợ dệt ở đó là hai mươi. Cứ cung cách này thì vài chục năm nữa, những
thợ quen làm máy dệt tay kiểu như chúng tôi biến sạch.
- Bậy!
- Mà có sống được thì không khéo cũng thành ra một thứ “Tài sản quốc
gia”, “Bảo vật văn hóa” của xứ sở không hơn không kém.
- Hay chẳng hạn, như bác, Xada tiên sinh, hoặc cái ông...Klee chắc?
- Tôi nói Paul Klee. Mà chú có biết không, tôi ở ẩn trong chùa mà hầu
như nửa tháng cứ suốt ngày, không thì lại hết đêm suy nghĩ lại họa tiết và
màu sắc cho cái thắt lưng này, nhưng vẫn không dám tin mình vẽ được đến
thế.
- Mẫu vẽ không chê vào đâu được, đúng lối tao nhã Nhật Bản, - Xoxuke
vội bác lại, - hoàn toàn xứng với tên tuổi và tài năng của bác. Chúng tôi sẽ
cố dệt một chiếc thắt lưng đẹp đúng như mẫu bác vẽ, có lẽ Hideo, thằng
con cả tôi, dệt lại tốt hơn tôi. Mà hình như bác đã biết nó rồi thì phải.
- Rồi.
- Hideo dệt tất đấy.
- Chú am tường hơn. Cái chính là phải sao cho kết quả. Nghề của tôi là
bán buôn và phần nhiều lại với tỉnh lẻ, nên chi tiết tôi không thạo.
- Bác cứ nói ngoa cho mình làm gì?
- Cái thắt lưng này tính dành cho mùa thu. Làm nhanh nhanh lên nhá.
- Xin vâng, thế áo kimono dùng với thắt lưng đã chọn rồi chứ?
- Trước hết hãy thắt lưng đã...